Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 569 - Chương 569: Thu Nhận Học Sinh

Chương 569: Thu nhận học sinh Chương 569: Thu nhận học sinh

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 569: Thu nhận học sinh

Hiện tại cân nặng của Chu Hiểu Mai rơi vào khoảng 70 ký lô. Ngặt nỗi chiều cao chỉ hơn mét sáu một chút cho nên trông cứ béo tròn trùng trục.

Còn nhớ thời điểm chưa chồng chưa con, dáng người Chu Hiểu Mai thon thả, mảnh mai vô cùng. Ấy thế mà lần lượt sản xuất bốn nhóc tì là cơ thể bắt đầu phát phì cộng thêm những bữa cơm ở cữ vô cùng phong phú và hấp dẫn do chính tay ông chồng chuẩn bị. Vừa cảm động lại vừa ngon miệng, Chu Hiểu Mai ăn thun thút không ngớt…và thế là điều gì đến sẽ phải đến, cân nặng tăng không phanh, bây giờ mấy lớp mỡ như những thành trì kiên cố, dù có làm cách nào cũng không thể gầy xuống được.

Mà có phải không ai khuyên đâu, rất nhiều lần Lâm Thanh Hoà góp ý nên bóp mồm bóp miệng lại nhưng Chu Hiểu Mai bảo là không bóp được, tại chồng nấu ăn ngon quá với cả chồng khen càng béo trông càng phúc hậu…

Lâm Thanh Hoà nghe xong mà muốn quỳ lạy ngay tại chỗ. Cô không kỳ thị người béo vì người béo có ăn hết của nhà ông nội ông ngoại mình đâu mà kỳ thị người ta. Ừ thì công nhận phụ nữ nên đẫy đà có da có thịt một chút nhưng chỉ một chút thôi, không phải cái kiểu béo rụt cả cổ vào!

Vì thứ nhất sẽ rất mau già, thứ hai là ục ịch chậm chạp, ảnh hưởng sức khoẻ và thứ ba là vô cùng khó mua quần áo.

Thử tưởng tượng xem nếu bạn vào cửa hàng thời trang mà ngay cả bộ quần áo rộng nhất cũng không ních nổi thì cảm giác sẽ tuyệt vọng tới mức độ nào?

Nghĩ tới đây, Lâm Thanh Hoà bất giác niệm chú tĩnh tâm, tự hứa với lòng từ giờ trở đi không nghe Chu Thanh Bách xúi giục nữa.

Vậy nên bắt đầu từ hôm nay, cô quyết định kiểm soát lượng thực phẩm thu vào, đầu tiên là ăn ít cơm lại, nếu đói bụng thì ăn cái bắp luộc, quả cà chua, dưa leo hoặc trái cây trong không gian riêng. Tất nhiên cô vẫn ăn thịt, cá, uống canh hầm nhưng đều có liều lượng nhất định, không phải cái kiểu thả phanh, bạ lúc nào ăn lúc đó như trước nữa.

Sau bữa cơm chiều, bà Khương lại tạt sang bên này chơi một chút. Nhìn thấy mâm cơm thịnh soạn mà Lâm Thanh Hoà ăn rất ít, chỉ khi nào Chu Thanh Bách khuyên nhủ cô mới miễn cưỡng gắp vài đũa, bà liền nói: “Có thai thì phải chịu khó ăn nhiều một chút, như thế mới có cái để nuôi dưỡng em bé trong bụng, nếu không sẽ hút hết chất dinh dưỡng từ cơ thể người mẹ, như thế tổn hại cơ thể lắm đấy.”

Lâm Thanh Hoà cười trừ: “Thím không biết đấy thôi chứ cháu ăn khoẻ lắm. Đây thím nhìn xem, người ngợm rồi khí sắc của cháu đều rất tốt mà, đúng không ạ?”

Bà Khương đánh giá một chút rồi gật gù: “Đúng là rất tốt. Giờ các cháu sung sướng hơn chúng ta dạo đó nhiều. Nhớ khi ấy làm gì cũng phải thắt lưng buộc bụng đến là khổ, thời điểm mang thai cũng chẳng có gì mà ăn.”

Lâm Thanh Hoà cười ha hả: “Mẹ chồng cháu cũng giống y như thím, suốt ngày nhớ về những ngày tháng đói khổ khi xưa. Nhưng cháu tưởng điều kiện bên này tốt hơn chứ hả?”

Bà Khương liền nói: “Có hơn nhưng không đáng kể cháu ạ.”

Tán gẫu một hồi, bà Khương mới ngượng ngùng vào chuyện chính: “À Thanh Hoà này, ngày mai cháu có rảnh không?”

Lâm Thanh Hoà hỏi ngay: “Cháu trai của thím tới ạ?”

Bà Khương cười: “Con dâu thím bảo ngày mai sẽ dắt thằng cháu lại đây.”

Lâm Thanh Hoà nhận lời: “Vâng được, ngày mai thím cứ bảo chị ấy dẫn cháu tới đây.”

Bà Khương nói tiếp: “Dạy một giờ là được rồi, vạn nhất không thể để bản thân mệt mỏi.”

Lâm Thanh Hoà gật đầu, vốn dĩ cô cũng định dạy như thế thôi.

Ngày hôm sau, con dâu bà Khương, Tiết Mỹ Lệ dắt theo con trai tên Khương Canh tới nhà Lâm Thanh Hoà.

Mặc dù chồng Tiết Mỹ Lệ là phó giám đốc sở quyền cao chức trọng nhưng cô ấy không dám xem thường Lâm Thanh Hoà, khi gặp mặt thái độ vô cùng lịch sự thậm chí còn có vài phần tôn trọng. Vì trước khi qua đây, Tiết Mỹ Lệ đã nghe mẹ chồng giới thiệu Lâm Thanh Hoà là giảng viên ngoại ngữ trường đại học, là người có học thức cao chứ không phải dạng tầm thường.

Qua vài câu chào làm quen, Lâm Thanh Hoà trực tiếp đặt câu hỏi nhằm kiểm tra sơ trình độ tiếng Anh của Khương Canh. Sau đó cô thẳng thắn nhận xét: “Cháu là học lệch hay là học dốt tất cả các môn?”

Khương Canh nhất thời chưa kịp hiểu ra vấn đề, nó ngây ra một lúc rồi mãi sau mới tức giận đáp: “Học lệch!”

Nó chỉ kém mỗi môn tiếng Anh thôi chứ những môn khác không phải dạng vừa đâu, hừ!

“Vậy còn được.” Lâm Thanh Hoà gật đầu nói tiếp: “Riêng về môn tiếng Anh cháu hổng quá nhiều kiến thức cơ bản, giờ phải bắt đầu học lại từ phiên âm. Nếu rảnh thì cứ tới đây, mỗi ngày cô dành cho cháu một giờ đồng hồ.”

Khương Canh híp mắt hoài nghi: “Cháu sợ cô dạy không được cháu.”

“Thằng nhãi ranh này, nói nhăng cuội cái gì đây?” Tiết Mỹ Liên vội vàng mắng con rồi quay sang xin lỗi Lâm Thanh Hoà: “Cô giáo Lâm, mong cô đừng chấp nhất với thằng nhóc này, nó bị chúng tôi chiều hư mất rồi cho nên nói năng bừa bãi, không biết suy nghĩ.”

Lâm Thanh Hoà mỉm cười nhẹ, rồi hỏi Khương Canh: “Cháu cảm thấy cô không đủ tư cách dạy cháu?”

Chu Thanh Bách lạnh lùng lừ Khương Canh một cái: “Chủ nhiệm khoa ngoại ngữ trường đại học Bắc Kinh mà không đủ tư cách dạy cậu à?”

Thông tin ập tới quá bất ngờ, Tiết Mỹ Lệ ngây ngẩn toàn tập. Mới nghe mẹ chồng nói Lâm Thanh Hoà là giảng viên đại học, cô đã thấy nể phục lắm rồi, ai ngờ người ta là chủ nhiệm khoa ngoại ngữ đại học Bắc Kinh cơ đấy, trời ơi, quá lợi hại rồi!

Lâm Thanh Hoà tức giận trừng mắt với ông chồng: “Hiện đang tạm nghỉ việc.”

Chu Thanh Bách không đáp lời mà nhàn nhạt nhìn về phía Tiết Mỹ Liên.

Tiết Mỹ Liên biết ý, lập tức bước tới đập vào gáy thằng con một cái rõ đau: “Ngoan ngoãn đi theo trưởng khoa Lâm học tập đi. Vì nể mặt bà nội cho nên trưởng khoa Lâm mới ưu tiên cho con mỗi ngày một tiếng đồng hồ đấy.”

Lâm Thanh Hoà vẫn tiếp tục nhìn về phía Khương Canh: “Ba người con trai của cô đều là sinh viên đại học Bắc Kinh, cho nên cô cảm thấy mình có đủ khả năng dạy cháu.”

Thằng bé chỉ là một cậu thiếu niên mới lớn, tất nhiên cô không thèm so đo. Nhìn cái thái độ này là biết nay Khương Canh là một đại thiếu gia kiêu ngạo ngang tàn. Thế nhưng kiêu ngạo ở đâu không biết, chỉ cần bước chân tới đây làm học trò của cô thì cô sẽ có cách áp chế cái tính xấu ấy xuống.

Khương Canh đứng đực mặt tại chỗ, ngàn vạn lần nó không ngờ cô ấy là trưởng khoa ngoại ngữ trường đại học Bắc Kinh, ba anh con trai cũng đều là sinh viên trường đó. Trời ơi, trâu bò! Cả nhà cùng trâu bò!

Vậy là không cần ai nhắc nhở, Khương Canh ngoan ngoãn ngồi vào bàn.

Lâm Thanh Hoà bắt đầu giở sách giảng bài. Một khi đã dạy học là cô rất nghiêm túc và hiệu suất rất cao. Bên cạnh đó, khả năng nghe giảng và đọc hiểu của Khương Canh khá tốt, chỉ cần nói qua một lần là nó nắm bắt được vấn đề ngay, đầu óc tương đối nhanh nhạy và thông minh.

Một giờ đồng hồ vốn rất dài nhưng nếu tập trung làm việc thì chỉ vèo cái là trôi qua.

Khương Canh tỏ ý muốn học tiếp, nhưng Lâm Thanh Hoà thẳng thừng gập sách vở lại rồi nói: “Hết giờ rồi, hôm nay chúng ta dừng lại tại đây, buổi sau tiếp tục.”

Tiết Mỹ Lệ cũng ngồi gần đó nghe giảng, tuy không hiểu gì nhưng cô cũng bị cuốn hút đến mức nhập tâm. Tận khi Lâm Thanh Hoà đứng dậy rồi, cô ấy mới hồi phục tinh thần mà đi tới bên cạnh cùng con trai nói lời cảm ơn.

Vốn ban đầu Khương Canh không phục tí nào vì nó cảm thấy khẩu khí của vị giáo viên này quá ngông cuồng. Nhưng một giờ trôi qua, Khương Canh phục sát đất, nó phải công nhận rằng cô Lâm giảng dễ hiểu và kiến thức sâu rộng hơn giáo viên trường nó rất nhiều.

Lâm Thanh Hoà dặn dò: “Hôm nay về nhớ luyện viết chính tả, ngày mai cô sẽ kiểm tra.”

Thoáng nhìn thấy Tiết Mỹ Lệ loay hoay móc tiền, Lâm Thanh Hòa lên tiếng ngăn cản ngay: “Về vấn đề này tôi đã trao đổi trước với thím Khương rồi, tôi không thu học phí. Cháu nó chỉ tới đây học thêm một chút thôi ấy mà, Tiết phu nhân, chị đừng khách khí.”

Tiết Mỹ Lệ vội vàng nói: “Vậy đâu có được, cô có lòng dạy thêm cho cháu nó, chúng tôi nhất định phải gửi học phí mới được chứ.”

“Chị không cần phải khách sáo.” Lâm Thanh Hoà cười nhẹ rồi quay sang hỏi Khương Canh: “Khi nào cháu tới tiếp?”

Khương Canh hỏi lại: “Ngày mai cháu tới được không?”

Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Được. Vậy ngày mai hẹn cháu tầm giờ này.”

Khương Canh gật gật tỏ ý đã biết rồi hai mẹ con ngại ngùng xoay người ra khỏi cổng, rẽ sang Khương gia chào ông bà nội xong mới đi về nhà mình.

Con dâu và cháu nội vừa về, bà Khương lập tức đi sang nhà Lâm Thanh Hoà, bà cười bảo: “Thím nghe Mỹ Lệ nói cô Thanh Hoà nhất định không chịu thu học phí hả?”

Lâm Thanh Hoà cười xoà: “Dạy cho con trẻ một chút kiến thức thôi ấy mà, thím đừng khách sáo với cháu.”

Bà Khương cười cười không nói gì nữa. Lúc nãy bà đã dặn con dâu rồi, ngày mai lại đây học nhớ nhắc thằng tiểu Canh xách theo giỏ trái cây đến biếu cô giáo Lâm.

Vậy nên, kể từ đó, mỗi ngày Khương Canh đều đặn xách một giỏ trái cây tới nhà Lâm Thanh Hoà.

Và Lâm Thanh Hoà cũng rất thoải mái nhận, người ta mua thì mình ăn thôi.

Hôm nay, phó sở trưởng Khương tan làm về đến nhà, nhìn quanh ngó quất chỉ thấy con gái chứ không thấy thằng con trai lớn đâu, đoán là nó đã đi học thêm tiếng Anh cho nên anh nói với vợ: “Sao anh cảm thấy dạo gần đây thằng Tiểu Canh đặc biệt có hứng thú với môn ngoại ngữ nhỉ?”

Bình Luận (0)
Comment