Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 699: Phiên ngoại 5 - Chu Quy Lai
Trong khi anh cả tòng quân, anh hai làm chính trị thì một mình Chu Quy Lai kế nghiệp ba mẹ đi theo con đường kinh doanh.
Vốn ước mơ ban đầu của Chu Quy Lai là mở xưởng sủi cảo Đại Vương. Nhưng dần già thời thế thay đổi, mục tiêu cũng theo đó đổi thay.
Cuối thập niên 80, Chu Quy Lai bắt tay với anh rể Vương Nguyên khai trương tiệm rượu ngoại đầu tiên tại Bắc Kinh và chỉ một thời gian sau cậu lại kết hợp với mẹ mở thêm chi nhánh thứ hai.
Hai cửa hàng rượu tây kinh doanh rất phát đạt đồng thời giúp đưa Chu Quy Lai tiến vào giới thượng lưu thủ đô. Tại đây, cậu bắt đầu hùn hạp với người ta kinh doanh vũ trường.
Nhưng rất tiếc, vũ trường chỉ hoạt động một thời gian ngắn thì buộc phải đóng cửa bởi vì vi phạm trật tự công cộng. Tất nhiên không phải do tranh giành địa bàn mà chỉ đơn thuần là say rượu đánh nhau. Mặc dù bị thiệt hại một chút tiền nhưng cũng nhờ đó mà Chu Quy Lai khai phá ra đường hướng làm ăn mới.
Thế là cậu hí hửng rủ ông anh rể cùng hợp tác, mà kể cả anh ấy có từ chối thì Chu Quy Lai cũng quyết làm bằng được bởi đây là nghề hốt bạc, nếu không làm thì đúng là phí của giời. Nhưng nào ngờ vừa nghe lời đề nghị một cái Vương Nguyên liền gật đầu đồng ý ngay. Vậy là đầu thập niên 90, Chu Quy Lai chính thức lấn sân sang lĩnh vực kinh doanh quán bar.
Thời điểm đó, quán bar, vũ trường nổi lên như một hiện tượng, là nơi tụ tập yêu thích của giới trẻ hàng đêm.
Tiền bạc ào ào đổ về như lũ quét, Chu Quy Lai sướng điên, cảm thấy chưa bao giờ kiếm tiền lại dễ dàng đến vậy cơ mà khổ nỗi lại vấp phải sự phản đối gay gắt của mẹ. Cứ hễ thò mặt về nhà là thể nào cũng bị mẹ nhéo lỗ tai giáo huấn, thậm chí còn thẳng thừng tuyên bố nếu nó dám làm gì phạm pháp thì ba mẹ sẽ lập tức từ mặt không nhận đứa con trai này.
Tất nhiên là người có ăn có học, lớn lên dưới sự giáo dưỡng tử tế đàng hoàng, Chu Quy Lai không bao giờ cho phép các hoạt động phi pháp diễn ra trên địa bàn của mình. Quán bar của cậu chỉ đơn thuần là nơi vui chơi giải trí lành mạnh, tuyệt đối không tồn tại những thứ thuộc về thế giới ngầm.
Cùng với đó, Chu Quy Lai tiếp tục đẩy mạnh phát triển thương hiệu rượu vang. Chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi, chuỗi cửa hàng với mấy chục chi nhánh đã có mặt trên khắp các con phố chính, gần như bao phủ toàn bộ Bắc Kinh.
Song song đó các mối quan hệ tình cảm của cậu chàng cũng chằng chịt không kém. Trong ba anh em, nó là đứa nghĩ tới chuyện lấy vợ sớm nhất, mới 20 tuổi nứt mắt ra đã nhắng lên đòi yêu đương nhưng giờ bước sang tuổi 23 cậu lại cảm thấy luyến tiếc cuộc sống độc thân, không muốn tròng đầu vào hôn nhân quá sớm. Thậm chí có một dạo, Chu Quy Lai còn qua lại với nữ minh tinh nổi tiếng nhất nhì thời bấy giờ.
Tất nhiên những chuyện này cả Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách đều không hề hay biết, chứ nếu không thể nào nó cũng ăn một trận no đòn cho xem.
Mãi tới năm 30 tuổi, cậu ba hào hoa mới chịu dừng cuộc chơi, kết duyên cùng cô con gái nhà họ Triệu.
Thú thực thì vợ chồng Lâm Thanh Hoà không ưng mối hôn sự này. Đích xác Triệu gia là một đại gia tộc nhưng lại có xuất thân từ xã hội đen, hơn nữa cũng mới rửa tay gác kiếm gần đây thôi. Mặc dù đã tẩy trắng hoàn toàn thế nhưng danh tiếng vẫn không được tốt cho lắm.
Tuy nhiên xét thấy hai đứa nhỏ đến với nhau bằng tình yêu chân thành vả lại con bé ấy cũng là người đàng hoàng tử tế nên Lâm thanh Hoà đành bấm bụng đồng ý chẳng qua không nhiệt tình đi lại với xui gia bên đó mà thôi.
Ở cái đất Bắc Kinh này, xét về tài lực cùng nhân mạch, Chu gia không hề thua kém Triệu gia nên chẳng việc gì phải cúi mình làm thân. So sánh ra thì Lâm Thanh Hoà giữ quan hệ mật thiết với Ông gia và Hạ gia hơn. Nhưng không vì thế mà cô tỏ thái độ nhất bên trọng nhất bên khinh. Đối với ba người con dâu, trước nay Lâm Thanh Hoà luôn yêu thương và quan tâm chúng như nhau.
Còn Triệu gia, họ vô cùng hài lòng về cậu con rể Chu Quy Lai cũng như cuộc hôn nhân này. Điều ấy được thể hiện rõ ràng qua số của hồi môn mà cô dâu mang về nhà chồng. Ngoài chiếc xe hơi đời mới nhất là vô vàn những vật phẩm có giá trị lớn đi kèm.
Vì Chu Khải và Chu Toàn đều nằm trong biên chế nhà nước nên buộc phải chấp hành nghiêm ngặt chế độ một con. Còn Chu Quy Lai thì khác, cậu làm kinh doanh tự do nên muốn đẻ bao nhiêu tuỳ thích miễn sao có tiền nộp phạt là được.
Về phương diện này, Chu Quy Lai giống y xì ba, chỉ ao ước có một cô công chúa để cưng nựng yêu chiều. Thế nên từ ngày biết tin vợ mang bầu là cậu hồi hộp trông đứng trông ngồi. Vậy mà cuối cùng lại tòi ra một thằng cu kháu khỉnh. Không cam lòng, Chu Quy Lai tiếp tục đẻ nữa, thậm chí phải tốn hơn trăm ngàn tiền phạt cũng không hề hấn gì. Tiếc thay, trời không chiều lòng người, đứa thứ hai vẫn là con trai.
Ôm hai thằng nhóc quậy phá trên tay, Chu Quy Lai hâm mộ ông anh hai rớt tròng mắt. Tính ra trong ba anh em chỉ có mỗi mình ông ấy có phúc phần đẻ được con gái. Ôi, nhìn hai thằng giời đánh này mà chán ơi là chán!
Haiza nhưng không sao, ít nhiều gì cũng thắng được quân số. Sau này chia tài sản thể nào nhà mình cũng được thừa kế hai phần! Thôi thì cứ nghĩ như vậy đi cho tâm hồn được an ủi!
Đương nhiên chuyện đó còn xa xôi lắm, trước mắt Chu Quy Lai đang phải bạc đầu chiến đấu với hai thằng nhóc siêu quậy này đây.
Tuy rằng chúng không tới nỗi rách giời rơi xuống như Tiểu ma vương Chu Câu nhưng cũng là thành phần có số có má khét tiếng tiểu khu. Chả thế mà mỗi lần thoáng thấy bóng dáng hai anh em nó là các bậc phụ huynh vội vàng ôm con chạy mất, chứ không thể nào cũng bị ăn đấm cho xem!
Về điều này, Lâm Thanh Hoà đau đầu vô cùng. Không hiểu chúng lấy gen ở đâu mà sao mấy đứa cháu nội nhà mình đều hung hăng như thế không biết! Được rồi, đem về đây bà nội giải quyết hết.
Thế là Chu Quy Lai liền bắt chước Chu Khải, tống cổ cả hai thằng về nhà ông bà nội.
Vẫn theo cách cũ, vợ chồng Lâm Thanh Hoà cho mấy đứa cháu đi du lịch đã đời. Được ăn ngon chơi vui, đứa nào đứa đấy khoái tít mù, tự động ngoan ngoãn nghe lời răm rắp. Chứ nếu không lần sau đám anh em được đi vi vu mà mình bị cắt suất, chỉ có thể ở nhà nghịch bùn thì đúng là buồn hơn chó cắn!
Đấy, dạy trẻ không khó, kể cả chúng hung hăng cỡ nào cũng có cách sửa đổi hết. Mấu chốt là phụ huynh phải kiên nhẫn uốn nắn và bảo ban từng tí một. Trước những hành vi sai trái của con trẻ, các bậc cha mẹ tuyệt đối không được làm lơ hoặc tặc lưỡi cho qua chuyện với suy nghĩ “ôi, con nít ấy mà, đợi khi nào lớn tự khắc sẽ biết”. Đây là một suy nghĩ tai hại vô cùng vì nếu không được chỉnh đốn kịp thời thì dần dần sẽ hình thành nên tố chất tâm lý và nhân cách lệch lạc trong tương lai.
Quả nhiên, dưới sự rèn giũa của bà nội Lâm Thanh Hoà, không chỉ tiểu ma vương Chu Câu mà cả hai thằng nhóc quậy nhà Chu Quy Lai đều khôn lớn nên người.
Tuy nhiên thông qua chuyện này, Lâm Thanh Hoà phát hiện ra ông ngoại của hai thằng bé không những không răn đe mà còn ủng hộ và khuyến khích chúng đi đánh nhau.
Điều này khiến cô tức giận vô cùng. Đúng là mặc com-lê, thắt ca vát chỉnh tề cũng không che đậy được bản chất thổ phỉ đã ngấm vào máu. Hừ, chính mình lưu manh thì cũng thôi đi, đằng này lại dám dạy hư con cháu Chu gia!
Càng nghĩ càng không thể nào chấp nhận được, Lâm Thanh Hoà trực tiếp gọi điện cho thằng ba, nghiêm cấm vợ chồng chúng nó không được phép cho con cái về bên ngoại nữa!
Không bao lâu sau, Lâm Thanh Hoà nhận được điện thoại phản hồi từ Triệu gia.
Vốn dĩ Triệu gia có nhiều con gái nên không thiếu thốn gì hai đứa cháu ngoại. Nhưng vì hai thằng nhóc này được di truyền gen Chu gia thành ra thông minh, lanh lợi, kháu khỉnh đáng yêu, người gặp người thích. Có hai đứa cháu như vậy, Triệu gia làm sao không chiều chuộng yêu thương cho được.
Qua điện thoại, Lâm Thanh Hoà nói năng rất khách khí nhưng thái độ cực kỳ cứng rắn, quyết không nhượng bộ. Đùa à, giáo dục con trẻ đâu phải chuyện giỡn chơi. Huống hồ còn ảnh hưởng trực tiếp đến tương lai của tụi nhỏ bảo sao Lâm Thanh Hoà có thể bỏ qua cho được.
Đúng là ở cái đất Bắc Kinh này, Triệu gia không ngán bất cứ một ai nhưng đứng trước Chu gia quả thực họ không dám khinh suất. Cuối cùng, ông Triệu phải thừa nhận mình đã sai, từ nay về sau sẽ không bao giờ can thiệp vào việc dạy dỗ bọn trẻ, trăm sự đều nhờ hết đằng nội.
Người ta đã nói thế rồi, nếu mình còn làm căng thì e rằng không được hay cho lắm. Vậy nên Lâm Thanh Hoà buộc phải tạm gác chuyện này sang một bên.
Trước thái độ của mẹ chồng, vợ Chu Quy Lai cũng đại khái đoán được bà không hài lòng với Triệu gia nên cô rất biết giữ ý giữ tứ, hạn chế nhắc tới nhà ngoại trước mặt ba mẹ chồng.
Cũng may, mẹ chồng cô là người thấu tình đạt lý, bà không vì thành kiến với thông gia mà trút lên đầu con dâu. Trong cuộc sống thường nhật, bà đối xử với các con rất công bằng, hai chị dâu lớn có gì, cô cũng được cho y như thế, không hề thua kém một phân.