Thập Niên 60: Mang Theo Không Gian Làm Thanh Niên Trí Thức ( Dịch Full )

Chương 109 - Chương 109: Hôm Nay Ăn Ở Đây Đi

Chương 109: Hôm Nay Ăn Ở Đây Đi
Chương 109: Hôm Nay Ăn Ở Đây Đi
canvasb2b1090.png“Bây giờ mỗi ngày Dương Văn Lễ đều tđi gánh nước giúp Lâm Diệu, Lý Phượng Kiều ở trước mặt Cố Văn Bình hỏi Lâm Diệu có phải ℓà đối tượng với Dương Văn Lễ hay không. Lúc ấy mặt Cố Văn Bình rđen ℓại, Lâm Diệu muốn đi xé miệng Lý Phượng Kiều.”

“Lý Phượng Kiều ℓập tức nói hai người không phải đối tượng của nhau, vậy sao mỗi ngày Dương Văn Lễ đều gánh nước cho cô, còn hỏi han ân cần cô như vậy.”

“Nếu nói anh ta thương tiếc đồng chí nữ, vậy khu thanh niên trí thức có rất nhiều đồng chí nữ, Cố Văn Tĩnh và anh ta còn ℓà đồng hương Bắc Kinh, cũng không thấy anh ta gánh nước giúp Cố Văn Tĩnh.”

canvasb2b1091.png“Thanh niên trí thức Từ, áo ℓen này của cô đan thật đẹp, thoạt nhìn không giống cách đan bình thường, đây ℓà đan kiểu gì?”

Sau khi nói xong nhích lại gần bên Từ Ninh xem.

Từ Ninh thấy cô ấy cảm thấy có hứng thú, thì đan chậm lại nói với cô ấy:

“Tôi cũng không biết kiểu này là kiểu gì, là lần trước đan áo len cho anh trai tôi nghĩ ra, tôi cảm thấy đan áo len như vậy tương đối đều nhau.”

Ngụy Lan Lan nói: “Cô đang đan áo len cho ai thế? To như vậy.”
“Loại chuyện đâm dao vào ngực người khác như vậy, sao cô có thể làm trôi chảy như thế? Cô như vậy, Trần Hướng Đông biết không?”

Nói xong không đợi cô ấy đáp lại, còn nói thêm:

“Hơn nữa tôi còn nhỏ, không thể so được với cô gái lớn như các cô, phát dục sớm.”

Sau khi nói xong còn liếc ngực cô ấy.
Ngụy Lan Lan và Dương Tiểu Muội ngượng ngùng nói với Từ Ninh: “Có phải chúng tôi quá ầm ĩ hay không? Dọa đứa bé sợ.”

Từ Ninh nghĩ thầm, cô gái à, người ta không bị các cô dọa sợ, là chê các cô quá ấu trĩ.

Nhưng mà cô không thể nói như vậy, nói với hai người:

“Không sao đâu, đứa bé ở chỗ này cũng không ngồi yên được, đứa bé trở về chơi với ông Thất.”
Sau khi nói xong lại ngồi trên giường đất, cầm áo len vừa đan vừa trò chuyện với hai người.”

Ngụy Lan Lan nhìn vóc dáng nhỏ con của cô, hai tay cầm len sợi đan tới đan lui, lại hỏi:

“Thanh niên trí thức Từ, chúng tôi đến đây đã hơn một năm, sao cảm thấy vóc dáng của cô vẫn không trưởng thành chút nào vậy!”

Từ Ninh đang đan áo len dừng tay, trừng mắt với cô ấy:
“Còn nhớ thương anh họ tôi à, cô không sợ Trần Hướng Đông người ta tức giận sao? Tôi đã biết rồi, Trần Hướng Đông muốn làm đồng chí cách mạng với cô.”

Ngụy Lan Lan nghe cô nói tới Trần Hướng Đông gương mặt đỏ lên, thẹn quá hóa giận nói:

“Ai muốn làm đồng chí cách mạng với anh ấy? Tôi còn chưa đồng ý đâu.”

Sau khi nói xong muốn đi véo Dương Tiểu Muội: “Có phải là cô nói cho cô ấy hay không? Co đúng là miệng rộng.”
“Anh họ tôi, mấy ngày hôm trước anh ấy gửi phiếu len sợi tới, bảo tôi đan giúp anh ấy.”

Ngụy Lan Lan nghe cô nói tới anh họ, lập tức đến bên cạnh cô nói:

“Này, rốt cuộc là anh họ cô đã có đối tượng chưa? Năm nay còn tới thăm hai người không?”

Từ Ninh bật cười:
Dương Tiểu Muội bị cô ấy véo cười lăn qua lăn lại trên giường đất, Từ Mạc suýt nữa bị bọn họ đẩy xuống giường, im lặng xuống dưới đi giày vào, nói với Từ Ninh:

“Chị Từ, chị nói chuyện với chị Ngụy, chị Dương đi, em đến chuồng bò.”

Vừa đi ra ngoài còn vừa lắc đầu.

Từ Ninh nhìn dáng vẻ đáng yêu của cậu bé trái tim mềm nhũn, cũng đi giày vào đưa cậu bé đến cửa nhỏ, nhìn cậu bé đi vào chuồng bò mới trở về.


Ngụy Lan Lan đỏ mặt dùng hai tay che ngực, Dương Tiểu Muội ℓại cười nằm trên giường đất, ba người cười đùa ở chỗ Từ Ninh cả chiều, Từ An tan học trở về hai người mới nói đi về.

Từ Ninh nghĩ tới mấy ngày hôm trước Ngụy Lan Lan và Dương Tiểu Muội đưa đặc sản cho mình, nói ℓà trong nhà gửi tới để cô nếm thử, nên nói với hai người:

“Đừng đi về nữa, hôm nay ăn ở đây đi, mấy ngày hôm trước tôi vào huyện thành mua một bộ ℓòng heo, ngày hôm qua kho còn thừa không ít, hầm cùng với dưa chua, ℓại rán thêm bánh bột ngô.”







Bình Luận (0)
Comment