Chương 113 - Chương 113: Năm 1971
Chương 113: Năm 1971
Chương 113: Năm 1971
Tống Minh Viễn vội vàng ngăn cản cô ấy: “Chỉ cần ít hạt thông và hạt phỉ ℓà được, dư ℓại em giữ mà ăn.”
Lục Tiếu Nhiên không để ý tới anh ta, tiếp tục ℓấy đồ, ℓại ℓấy khăn quàng cổ màu ℓam quấn quanh cổ anh ta, còn có mũ đông cũng đội ℓên đầu anh ta, ℓại cầm đôi găng tay đeo vào giúp anh ta nữa.
“Lần trước anh mua mũ bông cho em em còn chưa đội, cái em gái em gửi tới thì đưa cho anh, găng tay chúng ta mỗi người một đôi, khăn quàng cổ cũng có hai cái, anh màu ℓam em màu đỏ.” Lục Tiếu Nhiên nói xong, ℓại cho thịt khô vào trong túi.
Khi năm 1970 sắp qua, Từ Ninh phát hiện quần áo bông của cô đã cộc hết, không uổng phí cô mấy tháng này mỗi ngày thay đổi món ăn, cuối cùng vóc dáng cũng cao ℓên!
Hôm nay Từ Ninh tới mua đồ dùng hàng ngày, bắt đầu gieo trồng vụ xuân cô không tới huyện thành, đã hơn một tháng, muối, nến, dầu thắp trong nhà đã dùng hết.
Lại mua vở và bút cho Từ An, tháng 6 cuối năm Từ An sẽ học lớp 5, thời gian trôi qua thật nhanh, cô xuyên tới đây cũng đã 2 năm, tháng sau là tròn 16 tuổi.
Từ Ninh ra khỏi hợp tác xã mua bán, định đến chỗ ông Vương một chuyến đưa đồ cho ông bà.
Khi Từ Ninh đến, ông Vương cũng mới quét rác trở về.Bà Vương nói: “Tiểu Ninh, hôm nay ở lại đây ăn cơm đi! Hôm nay chúng ta làm sủi cảo ăn.”
Từ Ninh nghĩ một lát, trong nhà không có việc gì, nên ở đây ăn cơm với hai ông bà đi!
“Bà Vương, hai chúng ta đi gói.” Ông bà nghe nói cô sẽ ở lại ăn cơm, thì vui sướng đến phòng bếp chuẩn bị.
Sủi cảo nhân rau hẹ trứng gà, thịt khô xào cọng hoa tỏi non, rau trộn mộc nhĩ, tuy không nhiều gia vị lắm nhưng hương vị không tệ.Từ Ninh đi theo bà Vương đến nhà chính, lấy hai miếng thịt khô và một con gà đặt lên bàn, lại lấy một túi bánh trứng to ra, nói:
“Ông Vương, bà Vương, cháu làm ít bánh trứng mang tới cho ông bà. Bánh này rất mềm còn dễ tiêu hóa, khi ông bà đói thì ăn một chút, ăn xong thì lần sau cháu lại đưa cho ông bà.”
Hai vợ chồng già thấy cô lấy nhiều đồ từ trong sọt ra như vậy, cũng không nói gì.
Đứa nhỏ này là như vậy, lần này nói với cô, lần sau vẫn mang không ít tới.Nhìn thấy cô thì vui sướng vội vàng mở cửa, bảo Từ Ninh đẩy xe đạp vào, nói với trong nhà:
“Bà ơi, bà ơi, Tiểu Ninh tới!”
Bà Vương cũng ra khỏi phòng, Từ Ninh vội nói: “Bà Vương, cơ thể bà thế nào? Đã đỡ hơn chút nào chưa ạ?”
Bà Vương vui sướng kéo tay Từ Ninh, nói: “Đã sớm khỏi rồi, uống thuốc cháu đưa cho, ngày hôm sau đã khỏi.”“Cao thêm một chút, cũng càng ngày càng xinh đẹp, cô xem đôi mắt ngập nước giống như có thể nói.”
Từ Ninh bị hai người khen ngượng ngùng, mặt đỏ bừng nói:
“Chị Hồng Anh, chị Trương, hai chị đừng đùa em nữa. Em đã nhiều năm không cao lên được, nếu lại không cao thì sẽ thành tiểu chú lùn mất.”
Hai người đều bị cô chọc cười.Cơ thể cũng nảy nở, trên gương mặt trứng ngỗng là đôi mắt sáng trong, làn da trắng nõn bóng loáng, không tính là mỹ nhân tuyệt sắc, chỉ có thể nói là một giai nhân thanh tú.
Khi cày bừa vụ xuân kết thúc, cô đã 1m63, đạp xe đạp không còn cần kiễng chân nữa.
Tô Hồng Anh nhìn thấy cô thì kinh ngạc nói: “Tiểu Ninh, chị mới một tháng không gặp em, sao cảm thấy em lại cao thêm rồi.”
Người bán hàng đứng bên cạnh cũng rất quen thuộc với Từ Ninh, cũng cười phụ họa:
Từ Ninh tán dương bà Vương:
“Tiểu Ninh à, cháu ăn nhiều một chút, hiện giờ đang trong thời gian phát triển, chỗ ông bà không cần mang đồ tới, bà và ông Vương cháu không ăn nhiều ℓắm.”