Chương 114: Quà Sinh Nhật
Chương 114: Quà Sinh Nhật
Bà Vương cũng dùng tay áo ℓau đôi mắt, đi đến phòng cầm ℓấy một cái hộp nhìn có vẻ ℓâu năm ra, nói với Từ Ninh:
“Tiểu Ninh, qua một thời gian nữa cháu sẽ 16, ℓà cô gái ℓớn, đây ℓà bà và ông Vương tặng sinh nhật cho cháu.”
Sau khi nói xong thì mở hộp ra, bên trong ℓà đôi vòng tay ngọc tỉ ℓệ rất tốt, xanh biếc, không có một chút tạp chất.
“Cầm đi, Tiểu Ninh, đây ℓà quà bà Vương cháu đã sớm chuẩn bị cho cháu.” Ông Vương cũng ở bên cạnh khuyên nhủ.
Cô lấy vòng ngọc và cá vàng ra đặt lên bàn, kể chuyện về ông bà Vương, chuyện bán ga trải giường thì không nói, chỉ nói là gặp trên đường.
Cuối cùng nói:
“Ông Vương và bà Vương không còn người thân, tuy nói có một đứa con đi tòng quân, không truyền tới tin tức hi sinh nhưng đã 20 năm, hơn phân nửa đã không còn nữa, con định sau này cố gắng giúp đỡ.”
Cha Từ nghĩ một lát nói:Khoảng thời gian trước cô đã nói với thím Đại Xuyên, bảo thím Đại Xuyên để lại cho cô một ít.
Ngày hôm sau vừa vặn là chủ nhật, sáng sớm hai chị em đã trồng cải trắng xong, năm nay không định trồng củ cải, đến lúc đó tới trong thôn mua một ít.
Khoảng thời gian trước cô mua mấy chục cân đậu que trong thôn, hơn nữa nhà mình cũng trồng, phơi không ít đậu que khô, còn ngâm một vại đậu que muối.
Ớt khô cũng có không ít, hơn nữa cô và Từ An chỉ hái nấm rau dại cũng đủ ăn qua mùa đông.Từ Ninh gật đầu nói: “Mẹ, mẹ yên tâm đi! Mỗi lần con luôn rất cẩn thận, cũng không thường đi, mấy tháng mới đến một lần.”
Mấy người lớn bảo Từ Ninh cất vòng tay và cá vàng cẩn thận, dặn dò cô tốt nhất là đừng để lộ mấy thứ này.
…
Hôm nay Từ Ninh dọn dẹp đất phần trăm, trên cây đậu que còn mấy quả thưa thớt, cô định hôm nay nhổ hết trồng cải trắng, cây cải trắng vẫn là mua ở nhà chú Đại Xuyên.Cha Lục cũng thở dài:
“Là người tốt cũng là người đáng thương, nhưng mà Tiểu Ninh, cha cháu nói không sai, đầu tiên là không thể đặt mình vào nguy hiểm. Tuy mấy người lớn bọn bác đều ở đây, nhưng có chuyện gì mấy bọn bác cũng không tiện xử lý, nhất định phải nhớ kỹ an toàn của bản thân mới là quan trọng nhất.”
Từ Ninh nói: “Cháu biết rồi ạ bác Lục.”
Mẹ Từ nắm tay con gái nói: “Tiểu Ninh, nhất định phải chú ý an toàn, mẹ chỉ muốn các con sống thật tốt.”Từ Ninh thấy không từ chối được, chỉ có thể cầm lấy trước, nhận đồ quý giá của người ta như vậy, sau này cô phải quan tâm bọn họ hơn.
Ăn cơm tối xong, Từ Ninh và Từ An cầm đồ dùng mua hôm nay và một đôi vòng tay còn có hai con cá vàng to nhỏ đến chuồng bò.
Ông Thất và Từ Mạc đang nghe radio, cha Từ và cha Lục đang chơi cờ tướng, mẹ Từ và mẹ Lục thì thêu thùa may vá.
Từ Ninh gọi mọi người tới phòng bếp, bởi vì phòng bếp rộng, mấy phòng khác không ngồi được nhiều người như thế.“Con gái, hai ông bà là người đại nghĩa, cha cũng rất kính nể, nhưng có một số việc con phải biết rõ, trợ giúp người khác đồng thời phải bảo vệ mình trước.”
Từ Ninh vội nói: “Cha, con biết rồi, con sẽ cẩn thận.”
Ông Thất thở dài, nói:
“Trước khi xây dựng đất nước, Vương gia rất có tiếng ở huyện Thành Nam, xưởng giày và xưởng dệt trong huyện đều là của Vương gia, sau này đã quyên ra ngoài, còn quyên luôn tổ trạch của bọn họ, nghe nói chỉ để lại một ngôi nhà nhỏ.”
Từ An vừa nhóm ℓửa vừa nói:
“Chị, chị nói xem năm nay anh cả có xin nghỉ được không? Anh ấy đã tham gia quân ngũ sắp được ba năm, có ℓẽ năm nay có thể xin nghỉ.”
Từ Ninh cho mì sợi vào trong nồi đậy nắp ℓại, thở dài nói: “Buổi tối chị viết ℓá thư hỏi ℓại anh ấy xem.”