Chương 129: Cô Thật Sự Quá Tốt
Chương 129: Cô Thật Sự Quá Tốt
“Sau này cách xa mấy người này một chút, khi đến chuồng bò cũng phải cẩn thận, dặn dò Tiểu An và Tiểu Mạc bảo bọn họ ở bên ngoài thì nói chuyện cẩn thận chút.”
Từ Ninh gật đầu nói:
“Tiểu An biết nặng nhẹ, chuyện trong nhà chưa bao giờ nói với bên ngoài. Cha mẹ em cũng dặn dò Tiểu Mạc, tên nhóc này đừng nhìn còn ít tuổi, rất thông minh, ở bên ngoài ít khi nói chuyện, mấy thím trong thôn đùa thằng bé kiểu gì, thằng bé cũng chỉ cười với người ta. Hiện giờ mấy thím trong thôn rất thích thằng bé.”
Trong ℓòng Lục Tiếu Đường cảm thấy may mắn, may mắn ra tay sớm, không đợi thêm hai năm.
Cô nhóc này thật sự tốt quá, sớm muộn gì cô cũng bị người ta phát hiện ra cái cô tốt cỡ nào.
Lục Tiếu Đường thấy Từ Ninh ở trên đường to mặt bị thổi đỏ, lập tức nói với cô:
“Nơi này quá lạnh, gió còn to, em đi về trước đi, anh ở đây trông Tiểu An.”Từ Mạc kiêu ngạo ngẩng đầu nói:
“Em đã nói cảm ơn, mấy ông đó rất thích em, bảo em rảnh rỗi thì đến nhà tìm cháu nội bọn họ chơi cùng.”
Sau khi nói xong có chút ngượng ngùng xoắn xuýt nhìn Từ Ninh.Sau khi nói xong thì lấy mấy cái kẹo trong túi ra đưa cho Từ Ninh: “Chị, đây là kẹo mấy ông bạn già của ông Thất cho em, em để phần cho chị.”
Từ Ninh vui sướng nhận lấy nói với cậu bé:
“Cảm ơn Tiểu Mạc, Tiểu Mạc đúng là hiểu chuyện, có cảm ơn mấy ông chưa?”Từ Ninh cũng không muốn ở đây lâu, nói:
“Hay là anh cũng trở về đi, Tiểu An đã học gần xong, tự thằng bé ở đây luyện một lát là được.”
Lục Tiếu Đường chỉnh lại mũ cho cô nói: “Không sao, anh ở đây trông chừng thằng bé, em đi về trước đi!”Từ Ninh về nhà rót một cốc nước ấm ngồi xuống giường đất, vừa định lấy áo len ra đan thì Từ Mạc tới, Từ Ninh hỏi:
“Tiểu Mạc, ngày hôm qua đi theo ông Thất đi đâu chơi thế? Sao buổi tối không tới đây ngủ?”
Từ Mạc cởi giày ra trèo lên giường đất nói: “Em đi theo ông Thất đến trong thôn chơi với mấy ông bạn già của ông ấy, buổi tối em ngủ với ông Thất.”Từ Ninh cảm thấy hiếm lạ, thường ngày da mặt tên nhóc này rất dày, lần trước như vậy là khi cậu nhóc đái dầm, lại hỏi:
“Tiểu Mạc, em sao thế? Có chuyện gì muốn nói với chị sao?”
Từ Mạc lại nhìn thoáng qua Từ Ninh, nói: “Chị, em đã trưởng thành, sau này không ngủ cùng với chị nữa, em sẽ ngủ với anh hai, cũng có thể ngủ với ông Thất.”
Từ Ninh nghĩ thầm, một đứa bé như em còn trưởng thành, nói giống như chị hiếm ℓạ ngủ cùng em ℓắm ấy.
Từ Ninh bị cậu bé chọc cười ha ha, Từ Mạc thấy cô cười thì cảm thấy khó hiểu, hỏi:
“Chị, chị cười cái gì?”
Từ Ninh ℓại cười một ℓát, nói: “Tiểu Mạc, em không muốn ngủ với chị, hóa ra ℓà muốn cưới vợ.”
“Tiểu Mạc, Tiểu Mạc, đừng tức giận! Chị đồng ý để em ngủ với anh hai em.”
Lúc này Từ Mạc mới chu môi trèo ℓên giường đất, Từ Ninh nhìn dáng vẻ đáng yêu của cậu bé vừa định cười, nhưng nhìn thấy cậu nhóc còn đang tức giận, thì cắn môi nén cười.