Chương 132: Anh Lục, Em Không Nói Cho Anh Hai
Chương 132: Anh Lục, Em Không Nói Cho Anh Hai
Gương mặt Từ Ninh ℓập tức đỏ bừng ℓên, muốn rút tay về nhưng không rút được, bàn tay nắm ℓấy tay cô thon dài có ℓực.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, nhìn thẳng vào đôi mắt có thể khiến người ta bị hút vào của anh, cô cảm thấy mặt mình càng nóng.
Đột nhiên Từ An ở trong phòng kêu to: “Chị, dao của em chị để ở chỗ nào thế?”
Sau khi nói xong thì kéo Lục Tiếu Đường vào nhà, thấy Từ Ninh còn đứng ở bên cạnh, gương mặt còn đỏ bừng thì nói:
Từ Ninh nghĩ thầm, hẳn là cho không ít thứ tốt, nếu không tên nhóc này sẽ không vui vẻ như vậy, nên cố ý hỏi:
“Tiểu Mạc, ngày mai có đi săn hay không?”
Từ Mạc ngẩng đầu ưỡn ngực vẻ mặt nghiêm túc nói:“Chị, chị nhanh vào nhà đi, ở bên ngoài làm gì thế? Nhìn xem mặt chị bị đông lạnh đỏ rồi.”
Sau khi nói xong, mỗi tay kéo một người vào nhà.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, có chút muốn cười.Từ Mạc cũng từ chuồng bò trở về, nhìn Từ An sắp xếp đồ hỏi: “Anh hai, anh lấy mấy thứ này làm gì thế?”
Từ An vui sướng chia sẻ với cậu bé: “Tuyết rơi, anh và anh Lục muốn đi săn, đến lúc đó bắt gà rừng thỏ hầm thịt cho em ăn.”
Từ Mạc hưng phấn nói: “Anh Lục, em cũng muốn đi.”Lục Tiếu Đường xấu hổ ho khan một tiếng nhìn về phía Từ Ninh.
Từ Ninh nhún vai với anh bày tỏ không giúp được gì, ai bảo anh hứa linh tinh, đứa bé dễ lừa như vậy sao?
Tên nhóc thối này rất khó dỗ, cô không muốn tham dự vào đâu.Từ An lấy đồ cậu ta thu xếp ra cho Lục Tiếu Đường xem, Lục Tiếu Đường nhìn đồ trong sọt, nói với cậu ta:
“Không tệ, sắp xếp rất đầy đủ, phải tuyết dừng mới có thể đi, tuyết rơi xuống động vật trên cơ bản sẽ không ra ngoài.”
Tuy Từ An có chút thất vọng, nhưng vẫn nghe lời gật đầu.Lục Tiếu Đường sờ đầu cậu bé nói: “Tiểu Mạc, em còn nhỏ, trên núi rất lạnh, đợi em lớn thêm chút nữa anh Lục sẽ dẫn em đi cùng.”
Đôi tay của Từ Mạc ôm ngực, lên án với Lục Tiếu Đường:
“Anh Lục, anh lừa người, lần trước anh tới nói lần sau sẽ dẫn em lên núi đi săn, lần này lại nói đợi em lớn lên. Người lớn các anh đúng là biết lừa trẻ con, em không bao giờ chơi với anh nữa, hừ.” Sau khi nói xong thì quay mặt sang một bên, không nhìn anh.Cô liếc mắt ra hiệu với Từ An, hai chị em lặng lẽ đi tới phòng bếp.
Khi Từ Ninh đang thái rau nghe được Lục Tiếu Đường còn đang dỗ Từ Mạc, nào là làm ná, còn làm kiếm gỗ, hai chị em ở trong phòng bếp nghẹn cười đau cả bụng.
Mãi đến khi hai người nấu cơm xong, Lục Tiếu Đường mới nắm tay Từ Mạc đôi mắt sáng lấp lánh đi tới.
“Chị, đi săn làm gì? Em vẫn còn nhỏ mà, anh Lục nói trên núi quá nguy hiểm, đợi em lớn thêm chút nữa sẽ dẫn em đi.”
Từ An kéo Từ Mạc đến bên cạnh, nhỏ giọng nói bên tai cậu bé: “Tiểu Mạc, anh Lục đồng ý với em chuyện gì thế?”
Từ Mạc lén liếc mắt nhìn Lục Tiếu Đường một cái, kiêu ngạo nói với Từ An: “Em không nói cho anh biết, đây là bí mật giữa em và anh Lục.”
Từ An dỗ cậu bé nói: “Tiểu Mạc, em nói cho anh biết, anh sẽ không nói cho người khác.”
“Không nói thì không nói, ngày mai anh và anh Lục lên núi đi săn mới vui, đáng tiếc là có người không được đi!”
Không đợi Từ Mạc chu môi, Lục Tiếu Đường hỏi một câu: “Tiểu An, hôm nay là chủ nhật đúng không?”