Thập Niên 60: Mang Theo Không Gian Làm Thanh Niên Trí Thức ( Dịch Full )

Chương 133 - Chương 133: Không Lạnh

Chương 133: Không Lạnh
Chương 133: Không Lạnh
canvasb2b1330.pngTừ Ninh nhìn hai anh em tương ái tương sát, nhỏ giọng hỏi Lục Tiếu Đường: “Vừa rồi khi Tiểu An sắp xếp đồ sao anh không nói?”

Lục Tiếu Nhiên ngây người một ℓát, nói: “Vừa mới nhớ tới.”

Từ Ninh cạn ℓời trừng anh, ℓại nhìn Từ Mạc còn đang cười to và Từ An ngồi ở đó rầu rĩ không vui, nghĩ thầm ngày hôm nay đúng ℓà náo nhiệt.

canvasb2b1331.pngTừ An nghe xong những ℓời này đôi mắt sáng ℓên, ℓúc này mới vui sướng rời đi.

Quay đầu thì thấy cô đỏ mắt nhìn mình, lập tức ngồi dậy nói: “Làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không? Vậy chúng ta không đi nữa.”

Sau khi nói xong định đưa cô trở về.

Từ Ninh vội kéo anh nói:

“Không sao, em không có không thoải mái, anh Lục, chúng ta mau đi lên đi! Không cần anh cõng em, em thường xuyên đi lên núi đã quen.”
Cô không nghĩ tới mình sẽ xuyên qua tới nơi này, lúc ấy mơ giấc mơ sau đó dùng tiền phá bỏ di dời đi mua vật tư, cô luôn cảm thấy mình hơi điên.

Bên này cha mẹ rất yêu thương con, nhưng dù sao bọn họ thân bất do kỷ, cho dù muốn giúp đỡ cũng có lòng mà không có lực.

Cô không dám lộ ra chút mềm yếu trước mặt Từ An, phải khiến cậu ta an tâm.

Lục Tiếu Đường thấy cô mãi mà không nhúc nhích, xoay người thúc giục: “Tiểu Ninh, sao không lên?”
Trước đây nghe Từ An nói anh Lục rất lợi hại, cô còn cảm thấy Từ An nói chuyện khoa trương, hiện giờ tận mắt nhìn thấy cảm thấy anh Lục quá đẹp trai.

Lục Tiếu Đường thấy cô vui sướng như vậy, cười nói: “Có lạnh hay không?”

Từ Ninh lắc đầu vui vẻ nói: “Không lạnh, không lạnh một chút nào.”

Lục Tiếu Đường quấn khăn quàng cổ lại giúp cô một lần nữa, chỉ để lộ đôi mắt ra ngoài nói:
Kiếp trước bởi vì cha ảnh hưởng, cô tốt nghiệp đại học xong đi làm vẫn luôn không yêu đương, vẫn luôn là một người rất độc lập.

Sau khi ông bà ngoại qua đời, cô không để mình dựa vào bất cứ người nào.

Dì út cũng rất thương cô, nhưng dù sao bà ấy có gia đình của mình, trên có mẹ chồng dưới có con nhỏ, cô đã trưởng thành, không muốn khiến dì út khó xử.

Cô cũng từ trước tới nay chưa từng nghĩ tới kết hôn, chỉ muốn tích trữ tiền mua nhà ở, an ổn sống hết một đời.
Lục Tiếu Đường và Từ Ninh đưa Tiểu Mạc đến chuồng bò, hai người cùng nhau đi lên núi trong ánh mắt hâm mộ của Tiểu Mạc.

Đi đến chân núi, Lục Tiếu Đường ngồi xổm người xuống nói với Từ Ninh:

“Đi lên đi, anh cõng em đi lên, tuyết hơi dày không dễ đi lắm.”

Từ Ninh nhìn người ngồi xổm xuống, đột nhiên đôi mắt hơi ướt át.
Lục Tiếu Đường thấy cô vẫn kiên trì, nói: “Vậy anh đi lên trước, em dẫm theo dấu chân của anh.”

Đi khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ, đã qua chỗ nhặt thổ sản và đốn củi, có thể thấy được chỗ tuyết thỉnh thoảng xuất hiện mấy con gà rừng và thỏ.

Lục Tiếu Đường lấy đá vụn nhặt ở chân núi trong túi ra, ném về phía con thỏ cách đó không xa, mười lần thì năm sáu lần có thể ném trúng.

Từ Ninh nhìn sọt càng ngày càng nhiều thỏ hoang gà rừng, hưng phấn đến đôi mắt tỏa sáng.


“Nếu không ℓạnh chúng ta ℓại đi vào trong thêm chút nữa, xem có thể gặp con mồi to hơn hay không.”

canvasb2b1332.png“Em đứng yên ở đây đừng cử động, nếu có nguy hiểm thì trèo ℓên cây.”

Sau đó cầm ℓấy dây thừng thật dài ℓặng ℓẽ đi tới gần hai con hươu sao, khi cách hươu sao mấy mét thì dừng ℓại.







Bình Luận (0)
Comment