Thập Niên 60: Mang Theo Không Gian Làm Thanh Niên Trí Thức ( Dịch Full )

Chương 142 - Chương 142: Tiểu Muội Và Tôn Hạo, Là Chuyện Khi Nào Thế

Chương 142: Tiểu Muội Và Tôn Hạo, Là Chuyện Khi Nào Thế
Chương 142: Tiểu Muội Và Tôn Hạo, Là Chuyện Khi Nào Thế
canvasb2b1420.pngLục Tiếu Đường ôm cô vào trong ℓòng nói:

“Tiểu Ninh đừng khóc, đừng tkhóc, sang năm anh còn đến mà. Ngày hôm qua anh đã nói với cha anh và chú Từ, bên chuồng bò không có chuyện gì em và Tiểu An đừng qua, nếu muốn đưa đồ cũng phải murộn chút hãy đi, hay ℓà bảo ông Thất tìm cớ tới đây ℓấy. Nhỡ đâu có chuyện gì, thì đi tìm người ℓần trước anh nói với em.”

Từ Ninh vùi mặt vào trong ℓòng anh nức nở gật đầu, Lục Tiếu Đường sờ đầu cô tiếp tục nói:

canvasb2b1421.png“Em không đến chợ đen, hai năm trước em chỉ vào hỏi giá chút, sau này không đến nữa, mấy thứ kia thật sự ℓà em nhờ quan hệ mua, hừ, không tin thì thôi.”

“Anh Lục, anh yên tâm đi, em sẽ không đến chợ đen, đồ thật sự là dựa vào quan hệ mua, bởi vì không có phiếu nên giá đắt hơn, lai lịch rất an toàn.”

“Trong lòng em hiểu rõ là được, Tiểu Ninh, nhớ kỹ an toàn của em là quan trọng nhất, cần thứ gì anh sẽ nghĩ cách.”

Từ Ninh gật đầu bày tỏ mình đã nhớ kỹ.
Khi Từ An tỉnh dậy hai người đã xách đồ đi ra cửa, cậu ta mặc quần áo xong thì chạy ra, nhìn thấy Lục Tiếu Đường đã ngồi trên xe bò, chạy nhanh tới nói:

“Anh Lục, rất xin lỗi, hôm nay em dậy muộn, ngày hôm qua còn nói sẽ tiễn anh em lại ngủ đến bây giờ.”

Lục Tiếu Đường xuống dưới sờ đầu cậu ta, cười nói:
“Không sao, ở nhà nghe lời chị em nói, chăm chỉ học tập, sang năm anh lại tới thăm các em, mau trở về đi.”

Sau khi nói xong thì ngồi trên xe bò, nói với lão Trần có thể đi rồi.

Lục Tiếu Đường ngồi trên xe bò nhìn người càng ngày càng xa, nghĩ thầm vì cô và người nhà hai bên, anh phải càng nỗ lực, càng ưu tú mới được.
Từ Ninh nhìn xe bò đi xa, trong lòng vô cùng buồn bực, người yêu của cô ở nơi đất khách đã đi rồi.

Từ An ăn cơm đi học, Từ Ninh ngồi trên giường đất tiếp tục làm giày, làm một lát nhìn căn phòng không lớn lắm, sao lại có cảm giác trống vắng như vậy, haizz.

Từ Ninh cầm giày khóa cửa lại, định đi tìm Ngụy Lan Lan và Dương Tiểu Muội trò chuyện.
“Không phải là tôi sợ tới quá thường xuyên, quấy rầy người ta thành lập tình hữu nghị cách mạng sao? Tôi lại không phải người không biết điều, mỗi ngày tới sẽ bị người ta ghét.”

Ngụy Lan Lan muốn đi xé miệng cô, Từ Ninh chạy nhanh tới phía sau Dương Tiểu Muội, ba người chơi trò mèo đuổi chuột ở trong phòng.

Dương Tiểu Muội không có thể lực tốt bằng hai người, thở hổn hển nói:
Từ lúc Lục Tiếu Đường tới, hai người đều không tới nhà chơi.

Ngụy Lan Lan mở cửa thấy là cô, nói với vẻ khoa trương: “Ồ, đây là ai thế, nỡ ra cửa rồi à?”

Từ Ninh đẩy cô ấy ra đi thẳng vào phóng, cười tủm tỉm nói:
Lục Tiếu Đường thấy cô thở hổn hển, nghĩ thầm có khả năng đổ oan cho cô thật, dỗ dành:

“Được rồi, rất xin lỗi, là anh đổ oan cho em. Nhưng mà chợ đen thật sự rất nguy hiểm, anh cũng là sợ em xảy ra chuyện.”

Từ Ninh biết anh lo lắng cho mình, hơn nữa đồ của cô thật sự có lai lịch không rõ ràng, nghĩ tới anh sắp phải đi gặp lại cũng phải đợi một năm sau, thì không làm kiêu nữa, nói:


“Ngụy Lan Lan, cô không thể hào phóng một chút được sao, sợ cái gì, cô và Trần Hướng Đông ℓại không phải ở bên nhau ngày một ngày hai.”

canvasb2b1422.png“Tình huống gì thế? Tiểu Muội và Tôn Hạo, ℓà chuyện khi nào thế?”







Bình Luận (0)
Comment