Chương 143: Xuân Hoa, Kiều Hoa
Chương 143: Xuân Hoa, Kiều Hoa
Tuy còn chưa đồng ý, nhưng không phải ℓà chuyện sớm hay muộn sao?
Ba người ở đây cười hi hi ha ha có chút to, ℓại có người gõ cửa, Ngụy Lan Lan mở cửa ra, ℓà hai thanh niên trí thức nữ ngày đó.
Ngụy Lan Lan nhiệt tình nói: “Xuân Hoa, Kiều Hoa, ℓà hai người à, mau vào trong ngồi đi.”
Lại giới thiệu Từ Ninh cho hai bọn họ.
“Anh Đình, có phải mấy năm nay không bị đánh, đã quên nắm đấm của anh Lục hay không?”
Hoắc Chấn Đình nghe xong lời anh ta nói, đá anh ta một cái, cười mắng: “Cậu cút đi, tôi không đánh lại anh ấy, còn có thể không thu thập được cậu sao?”
Lục Tiếu Đường ngồi xe lửa mấy ngày, không muốn nghe hai bọn họ ở đây ba hoa, ném hai túi hành lý to vào trong lòng hai người, nói:
“Đi nhanh đi, tôi mang theo chút đồ trở về, đi tìm chỗ nấu ăn, Quan Tử cậu trở về gọi mấy tên nhóc trong viện tới đi.”Từ Ninh cảm thấy chắc chắn là cậu bé nghe Nhị Đản nói, sợ ở bên con gái nhiều sẽ không cưới được vợ.
Từ An tan học trở về trong tay còn cầm một lá thư, chưa vào cửa đã kêu lên:
“Chị, trên đường em về có gặp chú đưa thư, hôm nay có thư của anh cả gửi tới.”
Sau khi nói xong thì đặt sách lên bàn, bắt đầu mở thư ra xem.Từ Ninh nghe xong chỉ có thể thở dài một tiếng, loại gia đình này người ngoài như cô không tiện bình luận.
Từ Ninh ở khu thanh niên trí thức chơi đến khi gần nấu cơm mới trở về, chỉ có cô và Từ An ăn cơm, bánh có nhân lúc sáng vẫn còn mấy cái, lại nấu thêm ít cháo ngô nữa là đủ bữa trưa.
Nhoáng một cái mấy ngày qua đi, mấy ngày này Từ Ninh không ra cửa, mỗi ngày ở nhà làm giày, ôn tập một chút sách giáo khoa cấp 2 cấp 3 hiện giờ.
Lục Tiếu Đường vừa đi, Từ An lại mỗi ngày đi học, Tiểu Mạc cũng không đến, mỗi ngày ở chuồng bò nghe ông Thất kể chuyện xưa.Anh xách theo hành lý mới đi tới cổng ra, thì thấy Hoắc Chấn Đình mặc quân trang và một tên nhóc trong đại viện.
Hai người nhìn thấy anh đi ra lập tức tiến lên đón, Hoắc Chấn Đình nắm tay đánh nhẹ lên ngực anh hai cái, rút tay về cười nói:
“Mẹ kiếp, mấy năm nay không gặp anh cơ bắp luyện được đấy.”
Lục Tiếu Đường liếc mắt nhìn anh ta một cái, không chấp nhặt với anh ta, Quan Tử đứng bên cạnh cười nói:Từ Ninh cất thư xong, nói:
“Anh cả hẳn là hai ngày này sẽ đến, ngày mai chị ngồi xe bò của ông Trần đến đền thờ chỗ huyện thành đợi, nếu ngày mai không đợi được, ngày kia chị lại đi một chuyến.”
Từ An cũng vui sướng nói: “Chị, ngày mai chị đi, nếu ngày mai không đón được anh cả, vậy ngày kia em không đi học, em đi đón.”
Hai chị em ở đây thương lượng chuyện đi đón Từ Dương, Lục Tiếu Đường ngồi xe lửa cũng đã tới Bắc Kinh.Từ Ninh cũng vui sướng nói:
“Nhìn xem có phải là anh cả sắp tới hay không? Lần trước anh ấy viết thư nói tháng này tới, có lẽ là mấy ngày này sẽ tới.”
Từ An mở thư ra đọc xong vui sướng nói: “Chị, anh nói di xe lửa ngày 11.”
Từ Ninh nhận lấy thư, cẩn thận đọc một lần, Từ Dương nói đi xe lửa ngày 11, hôm nay đã là ngày 14, hẳn là mai kia sẽ tới.Đều là cô gái trẻ tuổi, chỉ một lát đã thân quen.
Vương Xuân Hoa nói chuyện sang sảng hào phóng, Từ Ninh cũng không phải kiểu người hay ngượng ngùng, hai người trò chuyện với nhau.
Vương Kiều Hoa là cô ruột của cô ta, tính cách có chút giống Dương Tiểu Muội, rất thẹn thùng, là đứa con già mới có được, hai người cùng tuổi, năm nay 17 tuổi.
Vốn là Xuân Hoa và em họ nhà chú hai cô ta cùng xuống nông thôn, trước khi xuống nông thôn hai ngày thím hai cô ta đi đổi tên em trai thành cô út.
Hai người mỗi người xách một túi hành ℓý to, Hoắc Chấn Đình nói:
“Không cần tìm chỗ, Văn Thanh dẫn theo mấy tên nhóc kia ở nhà anh quét dọn vệ sinh nhà anh, bác gái cả của anh đến nhà các anh xem rất nhiều ℓần, em ở bộ đội cách khá xa không thường xuyên trở về. Hiện giờ Văn Thanh ở trong chính phủ cũng không tiện ra mặt, nên để đám Quan Tử đánh người ra.”
Trong đôi mắt Lục Tiếu Đường xuất hiện sắc bén, Quan Tử nói:
“Anh, anh yên tâm đi! Có mấy bọn em ở đây mà? Nhà của anh người nào cũng đừng mơ chiếm đi.”