Thập Niên 60: Mang Theo Không Gian Làm Thanh Niên Trí Thức ( Dịch Full )

Chương 163 - Chương 163: Đại Học Công Nông Binh

Chương 163: Đại Học Công Nông Binh
Chương 163: Đại Học Công Nông Binh
canvasb2b1630.pngNếu để Từ Ninh biết cuộc đối thoại của ℓão Trần và Hạ Thanh, cô chắc chắn sẽ cảm thán một tiếng, chuyện này thật sự ℓà hiểu ℓầm ℓớn.

Trong khoảng thời gian này trong thôn vì chuyện đại học công nông binh mà ầm ĩ huyên náo, trưởng thôn cũng rất đau đầu, cuối cùng mở họp bàn bạc, để mấy người có tư cách rút thăm, người nào rút được thì người đo đi học.

Khu thanh niên trí thức có Cát Hồng Bân và Tôn Hạo tới sớm nhất, trong thôn có ba người, hai học sinh cấp 3, một chiến sĩ thi đua.

canvasb2b1631.pngVận may của Cát Hồng Bân không tệ, anh ta ℓấy tờ cuối cùng, trên tờ giấy viết đi học, bốn người còn ℓại đều viết ở ℓại.

Hai người tới sớm, có một số người còn chưa rời giường, Cát Hồng Bân ở trong phòng thu dọn hành lý.

Từ Ninh chưa đến cửa phòng, Từ An đã đi vào chào.

Cát Hồng Bân nhìn thấy hai chị em tới, hỏi:

“Thanh niên trí thức Từ, Tiểu An, sao hai người dậy sớm như vậy? Có chuyện gì sao?”
Từ Ninh cười nói: “Tôi nấu mấy quả trứng cho anh mang ăn trên đường.”

Sau khi nói xong thì đưa rổ cho anh ta.

Cát Hồng Bân vội vàng nói:

“Thanh niên trí thức Từ, sao tôi có thể không biết xấu hổ nhận được, ngày hôm qua tôi đã làm lương khô, mấy thứ này cô mang về cho Tiểu An ăn đi.”
Khi thấy đất phần trăm của bọn họ ra không ít quả, thì không hái nữa, chỉ chuẩn bị nấu cho anh ta mấy quả trứng gà.

Cho bốn quả trứng gà vào trong nồi, lại nghĩ tới khi cô và Tiểu An mới tới áo bông quá mỏng, bị lạnh không dám ra cửa, đều là đám Cát Hồng Bân giúp gánh nước nấu cơm.

Ân tình e rằng sau này không còn cơ hội trả, lại cầm bốn quả trứng vịt muối cho vào nồi, nấu cùng với trứng gà.

Từ Ninh để mấy quả trứng gà và trứng vịt vào trong rổ nhỏ, cầm mấy cái bánh bột ngô để vào trong, dùng vải phủ lên, dẫn theo Từ An đi đến khu thanh niên trí thức.
Từ An nói: “Anh Cát, anh cầm đi, phải đi đường mấy ngày, chuẩn bị nhiều chút không sai đâu.”

Từ Ninh thấy anh ta còn từ chối, thì nói:

“Cát Hồng Bân, khi tôi và em trai mới tới, ba các anh giúp bọn tôi không ít lần, đây chỉ là chút tâm ý của bọn tôi, các anh nhận lấy đi, đẩy tới đẩy lui quá khách sáo.”

Cát Hồng Bân nghe hai người nói như vậy, cũng cười sảng khoái nói: “Vậy được rồi, thanh niên trí thức Từ, Tiểu An, tôi sẽ nhận lấy, cảm ơn hai người!”
Lần này đại học công nông binh tuyển chọn, công bằng công chính công khai, người nào cũng không thể nói gì.

Còn hơn một tháng mới đi học, Cát Hồng Bân nói với trưởng thôn anh ta muốn về nhà một chuyến, trưởng thôn nghĩ người đã đi, ở lâu mấy ngày cũng chẳng làm gì nên đồng ý.

Ông ta bảo Cát Hồng Bân không cần trở lại, đi thẳng đến trường học là được.

Khi Cát Hồng Bân đi, Từ Ninh vốn định hái mấy quả cà chua và dưa chuột, lại nấu mấy quả trứng gà.
Người của khu thanh niên trí thức đứng ở cửa nhìn xe bò đi xa, tâm trạng phức tạp.

Có hâm mộ, có ghen tị, có thể nói không người nào trong lòng bình tĩnh.

Tới nông thôn này, có mấy người là thật sự hưởng ứng lời kêu gọi cam tâm tình nguyện tới, người nào không biết trong thành phố tới, người nào muốn mỗi ngày tiếp xúc với bùn.

Một cơ hội quang minh chính đại vẻ vang trở về thành phố như thế, mỗi người ngồi đây đều tha thiết mơ ước.
Tiếc nuối nhất chỉ sợ là Tôn Hạo, rõ ràng hai người có cơ hội như nhau, lại vì vận may khi rút thăm mà mất đi cơ hội, trong lòng khó tránh khỏi có chút mất mát.

Từ Ninh nhìn biểu cảm trên mặt mỗi người, hơi mỉm cười, dẫn theo Từ An về nhà.

Khi đi qua đất phần trăm thấy đậu que và ớt cay đều hái được, trở về lấy rổ định hái đậu que phơ khô làm đậu que khô.

Lại hái ớt cay đỏ xuống, dùng kim chỉ luồn qua treo trên tường, khi ăn thì hái một quả xuống, rất tiện.








Bình Luận (0)
Comment