Chương 164: Trong Nhà Có Em Mà
Chương 164: Trong Nhà Có Em Mà
Hai người bận rộn cả sáng, khắp nơi ở cửa ℓàt rau phơi, Từ Ninh treo ớt cay cuối cùng ℓên tường, đi hái một quả dưa hấu cho vào trong nước ℓạnh.
Từ An múc nước trong ℓu vào chậu bảo cô rửa mặt, ℓại vào nhà ℓấy dao cắtr rau hẹ, nói:
“Chị, vừa rồi em nhào chút bột mì, hôm nay chúng ta gói sủi cảo ăn đi.”
Hiện giờ tay nghề nấu cơm của Từ An càng ngày càng tốt, chỉ cần cậu ta ở nhà thì không có việc của Từ Ninh.
“Chị, không phải là ngày mai chị vào huyện thành đưa đồ ăn cho bà Vương sao, em còn để lại ít dưa chuột và cà chua không hái, buổi chiều em lại lên núi đào rau dại, ngày mai chị mang mấy thứ này đi nữa!”
“Buổi chiều chị cũng không có việc gì làm, đi cùng em lên núi.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Từ An đang nấu cơm, Từ Ninh đến đất phần trăm hái cà chua và dưa chuột, đặt cạnh rau dại đào trên núi hôm qua, lát nữa sẽ đưa qua cho bà Vương.
Từ Ninh lái xe mới đến khu thanh niên trí thức, thì thấy một người phụ nữ xa lạ ở đó gõ cửa, cô nhìn thoáng qua sau đó đạp xe đi mất.Từ Ninh nhìn cậu ta cười nói: “Chị đang nghĩ, Tiểu An của chúng ta đã trưởng thành thành một thiếu niên, còn cao hơn cả chị.”
Từ An cười thẹn thùng nói:
“Chị, hiện giờ em đã trưởng thành, cũng có thể kiếm được không ít công điểm, sau này chị làm ít việc thôi, đừng làm mệt như vậy, trong nhà có em mà.”
Từ Ninh vỗ bả vai của thiếu niên còn chưa đến 14 tuổi, nói: “Chị biết rồi, sau này Tiểu An chính là chỗ dựa của chị.”“Có làm cho ông Vương cháu, mỗi ngày cháu luôn xuống ruộng làm việc, sao có thời gian làm giày. Bà ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm, nên làm mấy đôi cho cháu.”
Bà Vương nói xong thì về phòng lấy một tay nải ra, bên trong có ba đôi giày và mấy đôi lót giày:
“Bà làm to hơn chân cháu một chút, lót miếng độn giày này hẳn là mới vừa, mau ngồi xuống thử xem.”
Từ Ninh nhìn mấy đôi giày, vui sướng ngồi trên ghế thử một lát, cười nói:“Bà Vương, tay nghề của bà thật sự rất tốt, giày này đi vào vô cùng thoải mái.”
Bà Vương cười híp cả mắt:
“Tay nghề của bà là học bà vú của bà, bà ấy làm giày mới tốt, bà còn không học được một nửa bản lĩnh của bà ấy.”
Từ Ninh cười hì hì khen ngợi: “Lúc này bà mới học được nửa tay nghề mà đã như vậy! Vậy sau này cháu cũng phải theo bà học làm giày.”Nấu cơm quét dọn đều làm, công điểm trong ruộng đất cũng kiếm không ít, hiện giờ mỗi ngày đều kiếm được 6 công điểm.
Từ Ninh vui vẻ nhìn thiếu niên đang cắt rau hẹ, vóc dáng sắp cao 1m7, còn cao hơn cô.
Cô cao tới 1m64 thì không cao được nữa, bất tri bất giác đến nơi này đã 3 năm, bé trai lúc trước động một tí là chảy nước mắt đã dần trưởng thành.
Lại qua hai tháng cô cũng 17 tuổi, có thể là mấy năm nay ăn ngon, lúc trước phát dục hơi nhanh, mặc đồ lót lấy trong không gian ra hình dạng càng thêm rõ ràng.Đã bị Ngụy Lan Lan giễu cợt nhiều lần, hiện giờ cô mặc quần áo rộng thùng thình, nhan sắc còn tương đối rõ nét, như vậy thoạt nhìn không còn rõ ràng nữa.
Từ Ninh thở dài, hiện giờ cho dù cắt tóc ngắn cũng không giống con trai, vẫn nên nuôi tóc dài đi!
Dù sao sức lực của cô có tiếng là mạnh trong thôn, có lẽ không có loại người không có mắt chạy tới trước mặt cô ăn đánh.
Từ An cắt rau hẹ trở về, thì thấy chị gái cậu ta đang đứng phát ngốc, hỏi: “Chị, chị nghĩ gì thế?”Bà Vương đang ở nhà làm giày, nhìn thấy cô tới thì bảo cô thử xem giày có vừa không.
Từ Ninh thấy là làm giày cho cô, vội nói:
“Bà Vương, sao bà lại làm giày cho cháu? Cháu có giày đi, ông Vương đi ra ngoài quét rác mỗi ngày, phí giày, bà làm nhiều cho ông mấy đôi.”
Bà Vương kéo tay cô, cười nói:
Bà Vương vui sướng nói: “Được, đợi chừng nào cháu rảnh, bà sẽ dạy cho cháu.”
Từ Ninh còn phải đến hợp tác xã mua bán, nên không ở ℓại đây ℓâu, đưa đồ xong thì nói:
“Bà Vương, cháu còn phải đến hợp tác xã mua bán mua đồ, nên không đợi ông Vương nữa, qua một thời gian nữa cháu ℓại đến thăm hai người. Đống đồ ăn và ℓương thực này đều ℓà cháu tự mình trồng, hai người đừng nỡ không ăn.”