Chương 165: Người Anh Em Của Tiểu Mạc
Chương 165: Người Anh Em Của Tiểu Mạc
Cô không tin người ta xuyên qua tới đây cònt có thể tìm được thứ tốt ở trạm phế phẩm, vận may của cô ℓại kém như vậy.
Ông già ở trạm phế phẩm không nhận ra cô, ngẩng đầu nhìn cô một ℓát hỏi: “Mua gì?”
Từ Ninh cười tủm tỉm nóri: “Bác à, cháu tới tìm chút báo dán tường.”
Đến hợp tác xã mua bán, Tô Hồng Anh thấy trên người cô dơ bẩn, trên mặt còn có bụi bẩn thì kinh ngạc hỏi:
“Cô ta xuống nông thôn đã nhiều năm, tuổi không còn nhỏ nữa, cho dù không vào đại học, tìm người có điều kiện tốt gả đi cũng không tệ.”
“Xảy ra chuyện Lý Phượng Kiều, người tốt ở thôn Du Thụ cũng không tìm thanh niên trí thức, hiện giờ có người điều kiện không tệ lắm, cô ta còn không sớm gả qua.” Sau khi Ngụy Lan Lan nói xong thì nháy mắt với cô.
Từ Ninh cười nói: “Cô và Trần Hướng Đông định khi nào kết hôn? Tôi thấy Trần Hướng Đông có chút sốt ruột rồi!”
Ngụy Lan Lan nói tới chuyện người khác thì rất bình tĩnh, vừa nói tới cô ấy thì gương mặt đỏ bừng.“Tiểu Ninh, em đạp xe bị ngã à?”
Từ Ninh xấu hổ cười nói: “Chỉ không cẩn thận té ngã một cái thôi.”
Sau khi nói xong không đợi Tô Hồng Anh hỏi lại, nhanh chóng lấy nước tương và dấm ra bảo Tô Hồng Anh rót đầy.
Ra khỏi hợp tác xã mua bán, lại tìm chỗ không có ai lấy ít lương thực và thịt từ trong không gian ra.Cô xuống khỏi xe đạp, hiếm lạ hỏi:
“Ồ, đây không phải ngọc diện tiểu lão hổ sao? Sao hôm nay có rảnh tới chơi? Đám đồng bọn nhỏ của em đâu?”
Từ Mạc thở dài, nói:
“Tam Đản và Tiểu Vượng đánh nhau, hai bọn họ đều bảo em đừng chơi với đối phương, đều là người anh em tốt của em, em rất khó xử, cho nên hôm nay không định ra cửa, ở đây chơi với chị.”Từ Mạc không bi thương bao lâu, buổi chiều lão Trần dẫn theo Tam Đản và Tiểu Vương tới chuồng bò tìm Từ Mạc, ba đứa bé lại làm lành.
Cõng giỏ tre của mình đào rau dại gần chuồng bò, lão Trần và ông Thất ngồi ở cửa nói chuyện trông đứa bé.
Buổi chiều Từ Ninh làm việc, nghe Ngụy Lan Lan nói Lâm Thu Hoa sắp gả đi.
“Là con trai út nhà trưởng thôn đại đội bên cạnh, không biết hai người quen nhau kiểu gì, hôm nay mời bà mối bên kia tới, định ngày sau thu hoạch vụ thu.”Từ Ninh nói: “Bà mối tới một lần đã định ngày, gấp như vậy sao?”
Ngụy Lan Lan nhỏ giọng nói: “Nghe nói sang năm thôn bọn họ có một suất đề cử vào đại học, không biết có phải thật không.”
Từ Ninh kinh ngạc nói:
“Như vậy cũng quá điên cuồng rồi? Còn chưa có tin chính thức, đã dám đặt cược lớn như thế, cho dù kết hôn vậy người đàn ông kia sẽ để cô ta đi học sao?”Từ Ninh bật cười, nói: “Mấy đứa nhóc bọn em, còn anh em tốt.”
Từ Mạc nghiêm mặt nói: “Chị, tình cảm của đàn ông chị không hiểu đâu, anh hai tan học chưa ạ? Em tìm anh ấy trò chuyện.”
Sau khi nói xong để hai tay sau lưng đi qua cửa, Từ Ninh gật đầu với ông Thất, đẩy xe đạp đi theo sau cậu bé.
…Trên đường Từ Ninh lái xe về nhà nghĩ, không biết Lâm Diệu có từng tới trạm phế phẩm không, cô ta là nữ chính trong sách, tìm được bảo bối cũng không hiếm lạ, là chuyện tiểu pháo hôi như cô không hâm mộ được.
Cô không biết chính là Lâm Diệu cũng từng tới trạm phế phẩm nhiều lần, cũng giống như cô không tìm được gì.
Từ Ninh đạp xe vừa qua khỏi cửa thanh niên trí thức thì thấy Tiểu Mạc chạy đến chuồng bò, ông Thất đứng ở cửa nhìn.
Tên nhóc này bắt đầu kiếm công điểm, đồng bọn nhỏ trong thôn cũng nhiều, không có thời gian tới tìm cô, mỗi ngày tới nơi này chủ yếu là ăn rồi đi.