Chương 181 - Chương 181: Xem Vận May
Chương 181: Xem Vận May
Chương 181: Xem Vận May
Từ Ninh ăn cơm sáng xong thì đi mua bông, con dâu của thím Đại Xuyên sắp sinh, năm nay chỉ đủ cho mình dùng, năm nay thím Tứ cũng không trồng bông, cô đến nhà bà ba trong thôn mua mấy cân, đặt cạnh vải mua ngày hôm qua, chuẩn bị buổi tối đưa qua.
Khi ăn cơm trưa trời âm u, gió cũng rất mạnh, thoạt nhìn sắp có tuyết rơi.
Từ Ninh thấy ℓu nước không còn nhiều nước ℓắm, chuẩn bị đi gánh mấy thùng nước đổ đầy ℓu nước.
Khi Từ An tan học trở về thì bắt đầu có tuyết rơi, thấy chị gái mình đang nấu cơm thì để cặp sách xuống, giúp đỡ nhóm ℓửa.
“Tiểu An, hôm nay chị mua bông về rồi, em đưa qua cho bác Lục đi, thuận tiện đi đón Tiểu Mạc. Lần này tuyết rơi sẽ không có người tới, bảo thằng bé chơi bên này mấy ngày, chị làm ít đồ ăn bồi bổ cho thằng bé.”
Từ An gật đầu, cầm lấy túi bông và vải Từ Ninh đã chuẩn bị đến chuồng bò.
…
Từ Mạc đi theo sau mông Từ An tiến vào, nhìn thấy Từ Ninh thì chui vào trong lòng cô, ôm eo cô, cảm động nói:“Tiểu Mạc, giữa trưa chị còn định làm thịt kho tàu, nếu em thích ăn bánh khoai tây, vậy thì không làm thịt kho tàu nữa.”
Từ Mạc vội vàng lăn trên giường đất bò dậy, cười nói: “Chị, chị, giữa trưa em ăn thịt kho tàu, ngày mai lại ăn bánh khoai tây.”
Từ Ninh bị cậu bé chọc cười ha ha, tên nhóc này đùa thật vui, không có phiền não gì.
Tên nhóc này chơi ở bên này ba ngày thì về, nói phải đi về nói chuyện với mấy trưởng bối, sợ bọn họ nhớ cậu bé.Sáng sớm làm bánh khoai tây và cháo gạo kê, đây là món tối qua Từ Mạc nói.
Ba chị em ăn cơm sáng xong, Từ An đi học, Từ Mạc nằm trên giường đất sờ bụng ăn no căng, nói:
“Chị, bánh khoai tây này ăn thật ngon, giữa trưa chúng ta ăn món này đi!”
Từ Ninh xoa bụng cho cậu bé, nói:Cậu ta thêm củi vào bên trong, nói:
“Chị, khi em tan học thì gặp chú Đại Xuyên và chú Tứ kéo xe đẩy tay từ huyện thành trở về, nhìn thấy em thì vui vẻ nói muốn cảm ơn chị.”
Từ Ninh nói chuyện Tô Hồng Anh muốn mua cải thảo và củ cải cho cậu ta.
Hai chị em ăn cơm muộn, thấy tuyết rơi càng lúc càng lớn, Từ Ninh nói với Từ An:Từ Ninh lấy bánh xốp đường đỏ cho cậu bé mang về ăn.
Từ Ninh ở trong nhà hai ngày, nhàm chán muốn chết, chuẩn bị lên núi đi dạo, xem có gặp được con mồi hay không.
Mùa đông vào huyện thành cũng không tiện, thịt trong không gian cũng không thể lấy cớ cầm ra ngoài.
Sợ bị mấy trưởng bối bên chuồng bò biết thì không cho cô lên núi, cô ăn cơm trưa xong thì lặng lẽ đi qua chuồng bò.“Chị, chị đúng là chị ruột của em! Có gì ăn ngon cũng nghĩ tới em, vẫn luôn nghĩ tới bồi bổ cơ thể cho em. Chị, chị yên tâm đi, đợi em trưởng thành cũng sẽ thương chị.”
Từ Ninh nhìn cậu bé giống như hát tuồng, dở khóc dở cười kéo cậu bé ra khỏi lòng, đặt lên giường đất nói:
“Được rồi, có gì từ từ nói, em như vậy là học ai thế?”
Từ Mạc nghe chị gái nói như vậy, cũng cảm thấy mình diễn hơi quá, ngượng ngùng nói:“Chị, sao chị lại nói như vậy? Không phải là em nghe nói chị muốn em ở bên này hai ngày, quá cảm động sao, đây là chân tình biểu lộ mà.”
Từ An nhìn cậu bé từ lúc vào cửa đã bắt đầu biểu diễn, thật sự cảm thấy sao da mặt tên nhóc này dày như vậy.
Sáng sớm hôm sau đẩy cửa ra, tuyết còn chưa ngừng rơi, nhỏ hơn ngày hôm qua một chút, đã rơi một tầng rất dày.
Từ Ninh lấy áo khoác của Từ An ra, bảo cậu bé khi đi học thì mặc vào.
Năm nay vừa mới có tuyết rơi, tuyết trên núi còn chưa tính ℓà dày.
Trên núi rất yên tĩnh, Từ Ninh hơi sợ hãi, cô không định đi vào bên trong quá sâu, chỉ đi dạo bên ngoài xem vận may.