Chương 182: Ba Con Lợn Rừng
Chương 182: Ba Con Lợn Rừng
Sao mấy con cô gặp đều thông minh như thế, haizz, còn có người nào xuyên qua vận may kém hơn cô nữa không?
Lấy bình nước từ trong không gian ra, uống mấy ngụm nước gừng trên người cũng ấm áp hơn chút, cô định ℓên đi ℓên một ℓát, tới cũng đã tới, tay không trở về thì có chút không cam ℓòng!
Mới đặt ấm nước vào trong không gian, Từ Ninh đã cảm thấy có thứ gì đó xông về phía cô, cô xoay người nhìn.
Từ Ninh bị dọa ℓập tức trốn vào không gian, ở trong không gian vỗ ngực đập thình thịch, ℓại mở bình nước ra uống mấy ngụm nước kìm nén sợ hãi, ℓại hít sâu một hơi chuẩn bị đi ra ngoài nhìn xem.
Cha Từ ra mở cửa, nhìn thấy Từ Ninh và con lợn rừng kia thì hoảng sợ, nhanh chóng bảo người tiến vào, lại nhỏ giọng gọi cha Lục và ông Thất.
Hai người ra ngoài nhìn thấy cảnh tượng này, cũng lắp bắp kinh hãi, nhưng mà không vội nói chuyện, nâng con lợn rừng tới sân sau trước.
Từ Ninh bảo mẹ Từ và mẹ Lục đang chuẩn bị nấu cơm dừng lại, nhanh đi đun một nồi nước ấm trước.Nhìn đồng hồ một lát, đã 3 giờ, mùa đông nơi này hơn 4 giờ là tối đen, hiện giờ cô đi về, đến chuồng bò thì trời sẽ tối.
Chỗ của cô quá nhỏ, lại không có tường bao, nhỡ đâu bị thanh niên trí thức ở phía trước thấy được, thì không thể ăn mảnh, vẫn nên giết con lợn rừng bên chuồng bò thì hơn.
Cô đánh chết ba con lợn rừng trong không gian, chuẩn bị lấy con to ra ngoài.Từ An đã nấu cơm tối xong, hai chị em ăn xong thì đến bên chuồng bò, da heo đã lột xong, mẹ Từ và mẹ Lục đang làm dồi tiết, cha Từ thì cầm dao cắt thành từng miếng, cha Lục thì rửa lòng heo.
Từ Ninh thấy dồi sắp làm xong thì đổ nước vào nồi, bảo Từ An đi nhóm lửa, cô đặt dồi vào trong nồi nấu.
Đợi mọi người làm xong con lợn rừng này, ăn cơm tối, thì bắt đầu tam đường hội thẩm với Từ Ninh.Một con còn có thể nói là cô đánh chết, nếu ba con đều lấy ra người nào sẽ tin.
Cô đứng ở chân núi nhìn đường to, không có một người, trời cũng sắp tối đen, cô lấy con lợn rừng to kia ra kéo đi về trước.
Cha Từ nghe thấy tiếng gõ cửa vội buông công việc trong tay tới mở cửa, hiện giờ người đến chuồng bò không phải con gái ông ta thì chính là con trai ông ta.Mấy người từng giết lợn một lần, lần này không hoảng loạn như trước.
Cô thấy mấy người bận rộn đâu vào đấy, nói với mẹ Từ một tiếng chuẩn bị về nhà trước, Từ An thấy cô bây giờ còn chưa về chắc chắn sẽ sốt ruột.
Khi Từ Ninh vào cửa thì thấy Từ An đang định ra ngoài tìm cô, thấy cô trở về thì mới thở phào nhẹ nhõm.Ông Thất nói: “Tiểu Ninh à, sao cháu lại lên núi? Cháu nói xem một cô gái như cháu sao lại lớn mật như vậy?”
Cha Lục, mẹ Lục:
“Tiểu Ninh, sao cháu không nghe người lớn nói như vậy? Trên núi rất nguy hiểm, cháu mạo hiểm như vậy vì cho bọn bác ăn miếng thịt, cháu cảm thấy bọn bác nuốt trôi sao?”Cô từ không gian đi ra ngoài, lại quay về nơi ban đầu, thì thấy ba con lợn rừng một lớn hai nhỏ đang ở đó xoay vòng, có thể là thấy cô đột nhiên biến mất nên đang nghi ngờ.
Từ Ninh nhân lúc mấy con lợn không chú ý nhanh chóng sờ lên người mấy con lợn, lập tức cho vào không gian.
Cô đi vào nhìn một lát, con to khoảng hơn 100 cân, hai con nhỏ có khả năng hơn 50 cân.
Gương mặt cha mẹ Từ âm trầm không nói ℓời nào.
Cha Từ và mẹ Từ vẫn không nói chuyện.
Từ Ninh đi qua khuyên nhủ: “Cha mẹ, hai người đừng tức giận, sau này con không tự mình ℓên núi nữa, được không ạ?”