Chương 183: Hai Đứa Đang Làm Gì Đấy
Chương 183: Hai Đứa Đang Làm Gì Đấy
…
Mấy người nhìn hai chị em mở cửa chạy, vừa buồn cười vừa tức giận.
Ông Thất nói: “Thịt để ℓại một phần, dư ℓại mang tới bên Tiểu Ninh đi.”
Hai chị em em trừng chị chị trừng em, suýt nữa thành mắt ℓác.
Hai chị em tiễn người ra tới cửa, trở về phòng, chị nhìn em em nhìn chị, lại không nhịn được cười rộ lên.
Từ An hỏi: “Chị, con lợn rừng kia thật sự là một mình chị đánh sao? Sao chị lợi hại như thế?”
Từ Ninh sợ cậu ta lén lên núi, nói:
“Sao lợn rừng có thể dễ đánh như vậy, hôm nay chị chỉ trùng hợp mà thôi. Con lợn rừng này không biết bị con gì cắn, chị mới nhặt được tiện nghi, trong núi quá nguy hiểm, sau này chị sẽ không đi, em cũng không được đi biết không?”Khi cha Từ và cha Lục cõng thịt heo đi tới, hai chị em vẫn còn đứng đó trừng mắt nhìn nhau.
Cha Từ hỏi: “Hai đứa đang làm gì đấy?”
Lúc này hai người mới thấy được cha Từ và cha Lục, nhanh chóng nhận lấy thịt đặt ở phòng bếp.
Cha Từ và cha Lục dặn dò hai chị em một lát, sau này ngàn vạn lần không được lên núi nữa.Ngụy Lan Lan nói:
“Tôi cũng không rõ lắm, khoảng thời gian trước có phải cô mắng Cố Văn Bình và Lâm Diệu hay không, cô ta nói cô ở cửa khu thanh niên trí thức mắng bọn họ, nói vì chuyện này cô ta còn cãi nhau với cô, còn bảo Dương Văn Lễ làm chứng cho cô ta. Nhưng mà ngày đó Dương Văn Lễ không nói chuyện, hình như từ sau ngày đó anh ta lập tức thay đổi.”
Từ Ninh: …
Mẹ kiếp, không phải là bị cô mắng tỉnh đấy chứ?Vậy sau này đâu còn náo nhiệt để xem?
Từ Ninh nói chuyện xảy ra ngày đó cho Ngụy Lan Lan nghe.
Ngụy Lan Lan nghe xong có chút muốn cười, còn có thể như vậy à, Từ Ninh còn có bản lĩnh này sao?
Ngày hai người kết hôn, Từ Ninh và Từ An ăn cơm sáng xong thì đi qua, Ngụy Lan Lan dẫn cô nhìn đồ ăn đã chuẩn bị.Từ An từng đi theo Lục Tiếu Đường bắt lợn rừng, biết lợn rừng hung mãnh, cậu ta cũng cảm thấy vận may của chị gái tốt, lần trước gặp hai con lợn rừng đánh nhau, lần này lại gặp một con lợn rừng bị thương, sao có cảm giác khéo như vậy?
Chuyện tốt gì cũng để chị cậu ta gặp phải.
Khi tới đợt tuyết rơi lần hai, Ngụy Lan Lan và Trần Hướng Đông đến mời Từ Ninh và Từ An, mấy ngày nữa đi uống rượu mừng của hai bọn họ, nhờ Từ Ninh ngày đó qua giúp nấu cơm.
Hai người định làm đơn giản chút, chỉ mời mấy người ở khu thanh niên trí thức, trưởng thôn, kế toán và mấy tiểu đội trưởng tới ăn bữa cơm.Từ Ninh cười nói: “Như vậy không phải rất tốt à, Lâm Diệu có một lam nhan tri kỷ, hiện giờ Cố Văn Bình lại có một hồng nhan tri kỷ.”
Ngụy Lan Lan cũng cười nói:
“Nghe cô nói đúng là như vậy, nhưng mà trong khoảng thời gian này Dương Văn Lễ không lui tới với Lâm Diệu, cũng không thấy anh ta ra cửa. Có đôi khi Lâm Diệu đi tìm anh ta giúp đỡ, anh ta bảo Lâm Diệu đi tìm Cố Văn Bình.”
Từ Ninh ngạc nhiên nói: “Thật sao, nghĩ thông rồi à.”Từ Ninh và Từ An vui vẻ đồng ý, nói ngày đó sẽ tới sớm giúp đỡ.
Trần Hướng Đông đi về thu dọn nhà cửa trước, Ngụy Lan Lan ở đây nói chuyện với Từ Ninh:
“Khoảng thời gian trước lại tới ba thanh niên trí thức, có một người phụ nữ là từ Bắc Kinh tới, nói là bạn học của Cố Văn Bình, cha mẹ còn làm cùng đơn vị.”
“Hai người lớn lên bên nhau từ nhỏ, người phụ nữ kia rất yếu ớt, ngay cả lửa cũng không biết nhóm, gánh nước cũng là Cố Văn Bình giúp cô ta, trong khoảng thời gian này Lâm Diệu rất không vui.”
Ngụy Lan Lan thở dài:
“Trần Hướng Đông xếp hàng mấy tiếng, chỉ cướp được một bộ ℓòng heo, 1 cân thịt, phiếu thịt còn ℓà trong nhà gửi tới, rau ℓà củ cải, cải thảo, khoai tây, còn có ít rau dại, nấm.”