Chương 184 - Chương 184: Mắt Lác
Chương 184: Mắt Lác
Chương 184: Mắt Lác
“Từ Ninh, vậy ℓát nữa ℓàm phiền cô, ℓòng heo chúng tôi đã ℓàm sạch trước rồi, cô cứ bỏ thẳng vào trong nồi kho ℓà được.”
Từ Ninh và Từ An chuẩn bị sắp xếp đồ ăn, Dương Tiểu Muội và Xuân Hoa cũng tới giúp đỡ, mấy người người thì rửa người thì thái, đợi trưởng thôn dẫn theo kế toán và mấy tiểu đội trưởng tới đây, đồ ăn trong phòng bếp đã có thể múc ra khỏi nồi.
Trưởng thôn nói mấy câu chúc phúc với hai người, sau đó khai tịch, ngồi tổng cộng hai bàn, nam một bàn nữ một bàn.
Khi Từ Ninh ăn cơm đánh giá thanh niên trí thức nữ mới tới, mắt hai mí, mắt to, ℓàn da trong trắng ℓộ hồng, vừa nhìn ℓà biết được trong nhà nuôi dưỡng tốt.
Dương Tiểu Muội ngồi bên cạnh phát hiện tầm mắt của Từ Ninh, nghĩ tới hai người còn chưa quen biết, nên giới thiệu cho hai người.
“Từ Ninh, đây ℓà thanh niên trí thức mới tới, Vương Quyên Quyên đến từ Bắc Kinh.”
Lại nói với Vương Quyên Quyên: “Đây ℓà Từ Ninh, cũng tới từ Bắc Kinh.”
“Buổi tối chị muốn ăn sủi cảo, bây giờ em đi băm nhân thịt và làm bột mì đi, hôm nay chị không giúp đỡ em, chị định hôm nay làm xong hai đôi giày bông.”
Từ An cạn lời nhìn thoáng qua chị gái cậu ta, đi ăn tiệc mà ăn không đủ no, trở về còn muốn ăn sủi cảo, cậu ta vốn định buổi sáng ăn ngon, buổi tối ăn ít bánh bột ngô là xong.
Từ Ninh nghe trong phòng bếp truyền tới âm thanh băm thịt, nghĩ thầm không tìm chút việc làm cho em, tên nhóc em có thể ở đây lải nhải cả chiều.
Từ An gói hai mươi cái nấu một bát cho cô trước, không để cô đến phòng bếp ăn, trực tiếp bưng tới giường đất, còn tri kỷ cầm ít tỏi, đồ gia vị.Hai người chào hỏi nhau xong thì không nói chuyện nữa, Vương Quyên Quyên không nhiệt tình lắm, có lẽ là từng nghe Cố Văn Tĩnh nói về cô, Từ Ninh càng không thèm có bất cứ tiếp xúc gì với cô ta.
Tuy hôn lễ mời không nhiều người lắm, cũng coi như ấm áp náo nhiệt, bên bàn Từ An cũng quen hai thanh niên trí thức nam khác, Lưu Thiếu Kiệt và Trương Hải Vinh đều tới từ Hải Thị.
Hai người còn ít tuổi, 17-18 tuổi, chơi thân với Từ An, còn chưa rời bàn ba người đã thành anh em tốt.
Hai chị em về đến nhà, Từ An còn đang lải nhải nói với cô hai người anh em mới nhận, Từ Ninh thật sự không lý giải được loại tình nghĩa vừa gặp mặt đã có thể xưng anh gọi em, để cậu ta tự quyết định đi, cô ngồi trên giường đất làm giày bông nghe radio.Cô gắp một miếng thịt lợn rừng cho vào bát Từ Mạc, nói: “Tiểu Mạc, anh Lục bận việc ở bộ đội, đợi anh ấy rảnh sẽ viết thư cho chúng ta.”
Lục Tiếu Đường đã hơn hai tháng không có bất cứ tin tức gì, e rằng năm nay không tới được.
Từ An mang về bốn con cá khoảng ba bốn lạng, Từ Ninh bảo cậu ta để lại hai con nhỏ, hai con to bảo Từ An lén mang đến chuồng bò, thuận tiện đón Từ Mạc tới.
Cô kho hai con cá, lại cắt một ít thịt lợn rừng hầm dưa chua, nấu một nồi cơm.
Từ Mạc khen đồ ăn cô nấu một lát xong, lại hỏi: “Chị, sao khoảng thời gian này anh Lục không viết thư tới? Em nhớ anh ấy.”
Từ Ninh vốn dĩ ăn hăng say, nghe cậu bé nói như vậy cảm thấy cá kho không còn ngon như vậy nữa.Từ Ninh nhìn bát sủi cảo to, đột nhiên cảm thấy dạ dày đau.
…
Chủ nhật Từ An, Kiến Dân, Đại Lâm và Nhị Đản dẫn theo hai thanh niên trí thức nam mới tới, mấy người cùng đi vớt cá, bên dòng suối nhỏ rất náo nhiệt, đến cuối cùng toàn bộ thanh niên trí thức nam ở khu thanh niên trí thức đều đi.
Ông Thất cũng dẫn theo Tiểu Mạc ở bên cạnh nhìn, mấy người đục lỗ trên băng, thật sự có không ít cá, hai người mới từ thành phố tới giống như chưa hiểu việc đời vô cùng hưng phấn, còn bị Đại Lâm và Kiến Dân cười nhạo một lát.“Chị, em và Thiếu Kiệt Hải Vinh đã nói với nhau, đợi cuối tuần sau em nghỉ sẽ dẫn hai bọn họ đi dạo gần đây, lại đến chỗ dòng suối nhỏ ở chân núi, đập một cái động trên băng, nhìn xem có bắt được mấy con cá không.”
Từ Ninh điều chỉnh âm thanh của radio to hơn, nói: “Tiểu An, đi nấu cơm đi!”
Từ An kinh ngạc hỏi: “Chị, lúc này mới qua giờ ăn cơm bao lâu, chị đã đói bụng sao? Có phải chị không ăn no hay không?”
Từ Ninh ừ một tiếng, nói: