Chương 193: Em Thật Sự Nhớ Hai Người Mà
Chương 193: Em Thật Sự Nhớ Hai Người Mà
Từ Ninh thấy mấy người đi xa, thì tiếp tục tìm, nhặt hai cây ném sọt một cây không gian một cây.
Cô từ trên núi trở về đổ sọt nấm vào sân, ℓại ℓấy một nửa trong không gian ra, nửa còn ℓại buổi chiều ℓại ℓấy ra, một ℓần ℓấy nhiều như thế sẽ dọa Từ An sợ hãi.
Buổi chiều ông Thất và Từ Mạc cũng ℓên núi hái nấm, Từ Ninh không hái cùng chỗ bọn họ, cô tìm một chỗ hẻo ℓánh vừa cho vào không gian, vừa cho vào sọt.
Khi Từ Ninh xoay người ℓại, Lưu Phương hung dữ nhìn cô.
Từ An cười nói: “Có phải em lại thèm ăn hay không? Muốn ăn món gì cứ nói đi, buổi tối anh trai bộc lộ tài năng cho em.”
Từ Mạc cười nịnh nọt:
“Anh hai, em thật sự nhớ hai người mà! Anh hai làm món gì em cũng thích ăn, đặc biệt là đậu phụ viên chiên, hương vị đó thật sự rất tuyệt.”
Sau khi nói xong còn giơ ngón cái với Từ An.Sau khi Từ Ninh trở về lấy toàn bộ nấm trong không gian ra, thấy sắc trời còn sớm, đang định lên núi một chuyến, Từ An cũng tan học trở về, hai chị em lại đi cùng nhau.
Đi tới bên giếng nước, ông Thất và Tiểu Mạc mỗi người cõng một sọt xuống dưới, thấy trên đường không có ai Tiểu Mạc nhỏ giọng nói:
“Chị, anh hai, buổi tối nấu cơm cho em nữa, em nhớ hai người buổi tối em qua đấy thăm hai người, ba chị em chúng ta thân thiết một lát. Anh hai, lại nấu hai món sở trường của anh đi, em trai nếm thử giúp anh.”
Từ Ninh và Từ An bị cậu bé chọc cười, ông Thất cũng ở bên cạnh cười.…
Từ Ninh vẫn là một mình đi trên núi, Từ An đạp xe đến trong thôn đổi đậu phụ, làm đậu phụ viên chiên cho Từ Mạc.
Khi Từ Ninh cõng hơn nửa sọt nấm trở về, Từ An đã làm xong đậu phụ viên chiên, còn nấu cháo gạo kê, nấu thêm ít rau cải thìa.
Cậu ta đang cùng Từ Mạc rửa sạch nấm Từ Ninh hái hôm nay, hai anh em nhìn thấy cô trở về thì Từ An đỡ sọt giúp cô, Từ Mạc đi bưng nước rửa mặt cho cô.Từ An làm đậu phụ viên chiên tương đối nhỏ, Từ Mạc một miếng một viên.
Ăn trong miệng vẫn không chậm trễ cậu bé nói chuyện:
“Khi gieo trồng vụ xuân ông Thất đi tìm trưởng thôn, bảo ông ấy sau này tách người của chuồng bò ra làm riêng, chú trưởng thôn cũng đồng ý, nên phân bọn em đến mảnh đất phía tây.”
“Cha, mẹ, bác Lục và bác gái Lục đào đất, em đi theo sau nhặt cỏ, bên đó không có người, giữa trưa bọn em mang theo màn thầu bột mì trắng ăn, còn mang theo thịt khô và nước sốt thịt băm chị làm, ăn rất ngon.”Từ Ninh gắp rau xanh đặt vào bát cậu bé, hỏi: “Người bên khu thanh niên trí thức có tìm bọn em gây phiền phức không?”
Từ Mạc ăn rau xanh, nói:
“Hai ngày trước em ra cửa chơi, khi Lưu Phương đi giặt quần áo nhìn thấy em thì trừng mắt với em một cái, em giả vờ như không thấy đi về nhà.”
“Hiện giờ Lâm Diệu cũng không để ý tới em, nhưng mà cô ta thường xuyên đi tìm bác Lục và bác gái Lục nói chuyện. Mấy ngày hôm trước bác gái Lục đi ra ngoài gánh nước, cô ta còn cho bác gái Lục điểm tâm, nhưng bác gái Lục không nhận.”Từ Ninh cảm nhận được có người trừng cô, xoay người thì thấy được biểu cảm ác độc của Lưu Phương, cô lập tức đứng dậy trừng còn tàn nhẫn hơn cô ta:
“Lại trừng, tôi móc mắt cô ra.”
Lưu Phương cúi đầu bước nhanh đi lên núi, Xuân Hoa và Kiều Hoa cũng theo sát phía sau.
Từ Ninh hừ một tiếng, tiếp tục hái nấm.
Từ An hỏi: “Vậy Lâm Thu Hoa thì sao?”