Thập Niên 60: Mang Theo Không Gian Làm Thanh Niên Trí Thức ( Dịch Full )

Chương 259 - Chương 259: Xin Nghỉ

Chương 259: Xin Nghỉ
Chương 259: Xin Nghỉ
canvasb2b2590.pngCô xuyên qua tới đây đã 6 năm, trong 6 năm này phần ℓớn đều cùng nhau vượt qua với thiếu niên này.

Nhìn cậu ta chạy theo sau động một tí ℓà đau ℓòng rơi ℓệ, đến bây giờ thành thiếu niên bồng bột tinh thần phấn chấn, thì cảm thấy vô cùng vui mừng.

Quân khu Nam Thị, Lục Tiếu Đường đọc thư Từ An gửi tới, trong ℓòng ℓập tức nóng như ℓửa đốt.

canvasb2b2591.png“Đúng vậy, thủ trưởng, vợ tôi sắp sinh rồi, tháng sau tôi phải về chăm sóc cô ấy.”

“Vậy cậu có thể dẫn cô ấy tới bộ đội mà, chức vị của cậu đã sớm có thể dẫn người nhà tới tùy quân, đến lúc đó tôi bảo hậu cần phan nhà sân rộng một chút cho cậu.”

Lục Tiếu Đường nói:

“Cảm ơn thủ trưởng, cho dù tùy quân cũng phải sau này, hiện giờ bụng cô ấy to như vậy cũng không tiện đi xa nhà, mong rằng thủ trưởng phê chuẩn cho tôi về nhà một chuyến.”

“Được được, tôi phê chuẩn cho cậu về nhà, nhưng hai tháng không được, nhiều nhất một tháng.”
Trần Quảng Hoài cạn lời nhìn anh, nói:

“Vợ cậu sinh con, lại không phải cậu ở cữ, cậu trở về làm gì? Còn trở về 2 tháng, một người đàn ông như cậu trở về có thể giúp được gì?”

Lục Tiếu Đường nhìn ông ta một cái, nói:

“Thủ trưởng, vợ tôi là thanh niên trí thức ở đó, không có thân thích bạn bè gì bên đó, lúc này cô ấy lại mang thai song sinh, tôi không về thì không có ai chăm sóc cô ấy.”
Người phụ nữ kia kinh ngạc hỏi: “Vậy sao bụng to như thế? Cô ngồi xuống đi, tôi khám cho cô một lát.”

Sau khi nói xong thì lấy ống nghe đặt lên bụng Từ Ninh, mới nghe xong mấy giây thì nói:

“Không có vấn đề gì, khá tốt, trở về nghỉ ngơi thật tốt, khi sinh lại đến là được.”

Hai chị em liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó rời đi.
Từ An đỡ cô ra khỏi bệnh viện, nhỏ giọng nói: “Chị, sao em cảm thấy người phụ nữ kia không đáng tin như vậy?”

Từ Ninh thở dài, mấy năm nay rất nhiều lão trung y bị điều xuống cơ sở rèn luyện, bệnh viện phần lớn đều dựa vào quan hệ đi vào, nếu không chính là phải luồn cúi, người có y thuật chân chính mấy năm nay đều rất khiêm tốn.

Cô cười an ủi Từ An: “Không sao đâu, dù sao chị khá tốt, đợi khi bác sĩ Lý đi làm chúng ta lại đến.”

“Chị, em dẫn chị đến Tiệm Cơm Quốc Doanh nghỉ một lát trước, chị ở đó ăn chút gì đấy, em đi đưa đồ ăn cho ông Vương.”
Người phụ nữ kia nhìn cậu ta một cái, hỏi: “Hôm nay bác sĩ Lý nghỉ, có chuyện gì sao?”

Từ Ninh cũng đi tới, cười nói: “Bác sĩ, tôi là tới kiểm tra.”

Người phụ nữ kia nhìn cô một cái, hỏi: “Nhìn bụng cô có phải sắp sinh hay không? Chuẩn bị sinh ở bệnh viện, hay là về nhà sinh?”

Từ Ninh cười đáp: “Lúc này tôi mới hơn bảy tháng, còn chưa tới thời gian sinh.”
“Thủ trưởng, tôi đi về cũng phải 10 ngày, về đến nhà vợ còn chưa sinh, tôi lại phải trở về gấp, vậy thì cô ấy sẽ giận tôi mát, ông phải để tôi chăm sóc cô ấy ở cữ chứ!”

Hai người cò kè mặc cả một lúc lâu, cuối cùng cho anh nghỉ 40 ngày.

Từ Ninh và Từ An đi đến bệnh viện, bác sĩ khám cho cô hôm nay không ở đây, ngồi ở chỗ đó là một người phụ nữ hơn 30 tuổi.

Từ An đi qua hỏi: “Chào đồng chí, xin hỏi hôm nay bác sĩ Lý không ở đây sao?”
Từ Ninh lại cầm phiếu điểm tâm đưa cho cậu ta: “Em lại mua ít điểm tâm đưa qua, nói là chị rất khỏe, đợi sinh xong sẽ qua thăm bọn họ.”

Từ An gọi cho cô một bát mì thịt, thấy cô còn nhìn chằm chằm bánh bao thịt bên cạnh, cười nói:

“Chị, em lại đi mua một cái bánh bao cho chị, nhưng không thể ăn nhiều.”

Từ Ninh nghĩ thầm, Tiểu An đúng là tri kỷ, dễ nói chuyện hơn Tiểu Mạc nhiều.


Tên nhóc thối kia đừng nói ℓà một cái bánh bao, một ngụm canh cũng không cho cô uống nhiều.







Bình Luận (0)
Comment