Chương 260 - Chương 260: Thư Nhà
Chương 260: Thư Nhà
Chương 260: Thư Nhà
“Hay ℓà thế này,y chúng ta cứ chuẩn bị đồ đỡ đẻ đi. Đợi Tiếu Đường trở về, bảo thằng bé đến Tề Thị tìm hiểu một chút trước, xem điều kiện đỡ đẻ ở bên đó thế nào.”
“Thật sự không được, tôi ở trong phtòng sinh, mọi người canh giữ bên ngoài, tôi đỡ đẻ cho Tiểu Ninh, cho dù thế nào cũng mạnh hơn đám ℓang băm kia.”
Thực ra cha Lục cũng có ý này, nhìn về phía cha Từ và mẹ Từ.
Từ An gật đầu nói: “Bác Lục, cháu đã biết, vậy trở về cháu có cần nói với chị cháu không ạ?”
Từ An nấu ba quả trứng ốp, cho Từ Ninh hai quả, Từ Mạc một quả.
Cậu ta đặt hai cái bát lên bàn giường đất, nói với Từ Ninh: “Chị, vừa rồi em đến chuồng bò, nói cho bọn họ chuyện hôm nay ở bệnh viện.”
“Bọn họ bàn bạc một lát, nói để bác gái Lục đỡ đẻ cho chị, bảo em đến huyện thành mua đồ cần dùng về.”
Bệnh viện ở huyện thành cũng không có dụng cụ chữa bệnh gì, cho dù đến chỗ đó cũng là tự mình sinh, so với bác sĩ ở bệnh viện, cô càng tin tưởng mẹ Lục, để bà ấy đỡ đẻ cô cũng yên tâm hơn.Quay lại thì thấy Từ An đã trở về, vui sướng nói:
“Anh hai, anh đã về, chị đói bụng, anh mau đi nấu cơm đi, nấu nhiều hai quả trứng ốp, em ăn cùng với chị.”
Từ An thấy cậu nhóc này sai bảo mình với vẻ đương nhiên, liếc mắt nhìn Từ Ninh ngồi trên giường đất cũng đang lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, đúng là em trai khiến người ta sốt ruột.
Từ Mạc thấy cậu ta còn đứng ở đó, thúc giục: “Anh hai, sao anh không đi nấu cơm đi, mau đi đi! Đợi lát nữa sẽ đói cháu ngoại em mất.”Từ Ninh nói: “Ừm chị biết rồi, chị nhìn xem có những thứ gì.”
Từ An lấy tờ giấy kia ra cho cô xem, chỉ là mấy đồ thường dùng khi sinh, cũng không phải đồ rất phức tạp, có lẽ có thể mua đủ.
“Tiểu An, em đến thẳng hợp tác xã mua bán tìm chị Hồng Anh, bảo chị ấy mua giúp cho, mấy này hẳn là không khó mua.”
“Chị, vậy ngày mai em đi mua.”Bốn người bàn bạc một lát, vẫn quyết định nói cho Từ Ninh.
Mẹ Lục nói: “Cứ nói với con bé là bác đỡ đẻ cho con bé, còn lại đừng nói.”
Khi Từ An trở về trời đã tối, cậu ta khóa cửa xong, mới đi vào nhà thì nghe thấy Từ Mạc ở đó nhắc đi nhắc lại.
“Chị, chúng ta vừa mới ăn cơm được bao lâu, sao chị lại đói bụng? Haizz, đợi một lát, em đi náu hai quả trứng ốp cho chị.”Từ An đang ở đó đọc thư, Từ Ninh nghĩ là của Lục Tiếu Nhiên nên không để ý.
Cậu ta đọc một lát, ho nhẹ một tiếng nói: “Chị, đây là thư anh rể viết cho chị, chị đọc đi.”
Sau khi nói xong thì đi ra ngoài.
Cô cầm lấy đọc, Từ An đã lấy thư nhỏ ra đọc, lập tức cảm thấy ngượng ngùng.Từ An cười nói: “Là chị Tiếu Nhiên, vừa rồi khi đi trên đường em gặp chú đưa thư, nên thuận tiện mang về.”
Cậu ta dựng xe đạp xong, dùng kéo mở túi đồ ra, bên trong là quần áo và giày của trẻ em.
Từ Ninh cầm lấy nhìn một lát, đường may tinh mịn đều nhau, nhìn ra được tay nghề của người này không tệ, có lẽ là mẹ chồng của chị Tiếu Nhiên làm.
Cô đặt quần áo vào trong tủ, bên trong đặt quần áo và giày mẹ Lục và mẹ Từ làm, còn cả đồ chị Tiếu Nhiên gửi tới nữa, đủ cho hai đứa nhỏ mặc một năm.Từ Ninh cười nói: “Không cần gấp như vậy, còn sớm mà, ngày nào đó em vào huyện thành lại mua là được.”
Nhưng Từ An không nghe cô, sáng sớm hôm sau đạp xe vào huyện thành.
Khi trở về tươi cười đầy mặt, có lẽ là đã mua đủ đồ, trong tay còn cầm thư và túi đồ.
Cô hỏi: “Tiểu An, là ai gửi tới thế?”
Thực ra trong thư cũng không có mấy ℓời buồn nôn, chẳng qua ℓà thường ngày Lục Tiếu Đường trông có vẻ ℓạnh ℓùng,trong thư ℓại nói mấy ℓời dí dỏm không phù hợp với hình tượng của anh ℓắm.
Cô đọc ℓá thư, anh nói anh đã xin nghỉ 40 ngày, tháng sau sẽ trở về, đến ℓúc đó hầu hạ cô ở cữ.
Buổi chiều Từ Ninh mới ăn cơm xong đi dạo trong sân, thím Đại Xuyên và thím Tứ tới đây thăm cô.