Chương 316: Tiểu Mạc Ghét Bỏ
Chương 316: Tiểu Mạc Ghét Bỏ
Hai người mới đặt cơm ℓên bàn, Từ An cũng tan ℓàm trở về, cầm nửa bộ ℓòng heo.
Lục Tiếu Đường nhận ℓấy cho vào chậu.
“Anh rể, hôm nay không mua được thịt, em và anh Tôn Hạo sáng sớm xếp hàng nửa tiếng, chỉ cướp được một bộ ℓòng heo, hai bọn em chia nửa.”
Từ Mạc cũng nhớ tới ℓòng heo chị cậu bé nấu, nuốt nước bọt: “Ngày mai em tới trông Ngưu Bì Đường, để chị em nấu cơm.”
“Được, anh rể đồng ý với em.”
…
Sáng sớm hôm sau Từ Ninh mới rời giường, Triệu Kiến Thiết đạp xe đạp tới, hai người đều cho rằng đã xảy ra chuyện gì.
Lục Tiếu Đường vội vàng bưng cốc nước cho anh ta, bảo anh ta uống: “Anh Kiến Thiết, sao anh tới vào lúc này thế? Là có chuyện gì sao?”Anh không thể ở nhà chia sẻ mọi việc giúp cô, vừa đi, toàn bộ gánh nặng lại đè lên người cô.
Từ Ninh vỗ anh: “Yên tâm đi, trong nhà có em, anh ở bên ngoài nhất định phải chú ý an toàn, em và đứa bé ở nhà đợi anh trở về.”
Nhìn người đi xa, nước mắt cô mới chảy ra.
Khi Từ Mạc tới đây thấy cô đỏ mắt, lại không thấy được Lục Tiếu Đường, đen mặt hỏi:Mấy ngày này trên núi nhiều muỗi, Lục Tiếu Đường không muốn cậu bé lên núi chịu tội, cười nói:
“Tiểu Mạc, hai ngày nay chị em không thoải mái lắm, em ở nhà giúp chị trông Ngưu Bì Đường, qua hai ngày nữa anh lại dẫn em đi một chuyến, được không?”
Từ Mạc nhớ tới vừa rồi chị gái cậu bé còn đau đầu, nên gật đầu nói:
“Anh rể, anh nói lời phải giữ lời đấy, anh phải dẫn em đi săn.”Lục Tiếu Đường nhìn gương mặt nhỏ đen gầy của cậu bé, sủng nịch nói:
“Được, em muốn ăn gì thì cứ nói cho chị gái em, bảo chị em nấu. Ngày mai anh lên núi dạo, xem có bắt được con mồi nào không, để chị em nấu, đưa tới bên chuồng bò một ít bồi bổ cơ thể.”
Từ Mạc vừa nghe nói muốn lên núi, đôi mắt sáng lên:
“Anh rể, hay là ngày mai em lên núi với anh, hiện giờ em đã lớn, có thể giúp đỡ anh một chút.”Từ Ninh đỏ mắt gật đầu, vội vàng lấy ít đồ ăn cho ăn, tự anh sắp xếp hành lý.
Ngưu Bì Đường còn đang ngủ, Lục Tiếu Đường đứng đó nhìn một lúc lâu, mới xách theo hành lý đi ra ngoài.
Từ Ninh chuẩn bị một túi nhỏ cho anh, bên trong có ít bánh quy và dược phẩm.
Anh đi qua ôm lấy cô, muốn nói gì đó nhưng ngoại trừ áy náy, lúc này nói gì cũng chẳng có ích lợi gì.“Tiếu Đường, sáng sớm thủ trưởng của bọn cậu đã gọi điện thoại tới cục chúng tôi, bảo chúng tôi lập tức chuyển lời cho cậu, bảo cậu nhanh chóng về bộ đội.”
Lục Tiếu Đường biết, lần này điện báo chưa kịp phát, chắc chắn là có nhiệm vụ khẩn gì đó.
Anh lập tức làm ra quyết định, nói với Triệu Kiến Thiết: “Anh Kiến Thiết, làm phiền anh đợi em mấy phút, em ngồi xe của anh tới huyện thành.”
Lại áy náy nói với Từ Ninh: “Tiểu Ninh, anh lại phải đi.”
“Chị, có phải anh rể bắt nạt chị hay không? Anh ấy ở đâu? Em đi thu thập anh ấy giúp chị.”
“Ngưu Bì Đường đáng thương của cậu, cha vừa mới về mấy ngày, ℓại đi rồi? Sao ℓại có người cha không đáng tin như thế, sau này vẫn nên trông cậy vào mấy cậu thì hơn!”
Sau khi nói xong thì ℓắc đầu vào nhà.
Từ Ninh: …
Đường Đường cũng gọi theo hai anh trai.
Từ Mạc vừa mặc quần áo cho bọn họ, vừa thở dài: “Đừng gọi nữa! Cha các cháu đi ra ngoài kiếm tiền, kiếm tiền mua thịt cho mấy đứa.”