Thập Niên 60: Mang Theo Không Gian Làm Thanh Niên Trí Thức ( Dịch Full )

Chương 328 - Chương 328: Huyện Trưởng Tự Mình Tới Đón

Chương 328: Huyện Trưởng Tự Mình Tới Đón
Chương 328: Huyện Trưởng Tự Mình Tới Đón
canvasb2b3280.png“Anh qua đó nhìn xem.” Cha Lục đặt cuốc xuống đi tới bờ ruộng.

Cha Từ mẹ Từ và mẹ Lục không ngẩng đầu ℓên tiếp tục ℓàm việc, trước khi chắc chắn mọi chuyện thì vẫn nên khiêm tốn một chút.

Trưởng thôn thấy ông ta đi một mình tới, muốn gọi cả vợ ông ta tới cùng, nhưng quên mất vợ ông ta họ gì.

canvasb2b3281.pngCha Lục và mẹ Lục đi tới đầu bờ, đám trưởng thôn cũng đi tới.

Huyện trưởng Lưu nhiệt tình vươn tay:

“Viện trưởng Lục, chủ nhiệm Thẩm, chúng tôi nhận được thông báo của cấp trên, tới đón hai vị trở về phục chức.”

Cha Lục thở phào nhẹ nhõm trong lòng, ông ta bắt tay với huyện trưởng Lưu, mỉm cười nói:

“Làm phiền ông đến một chuyến, không biết phía trên sắp xếp thế nào? Có quy định thời gian hay không?”
Cha Lục mẹ Lục chuẩn bị đi làm việc tiếp, trưởng thôn vội vàng ngăn cản bọn họ.

“Đồng chí Lục, đồng chí Thẩm, hai người đừng làm việc nữa, trở về sắp xếp đồ một chút, nghỉ ngơi một lát.”

“Trưởng thôn, nếu phía trên sắp xếp ngày mai chúng tôi trở về, chúng tôi nhất định phải làm nốt công việc ngày hôm nay, không cần để ý tới bọn tôi, mọi người cứ bận việc đi!”

Sau khi nói xong hai người đi thẳng vào trong ruộng, cha Lục đi mấy bước thì dừng lại, cười nói với trưởng thôn:
Lần trước bọn họ gặp mặt là năm thứ hai mới tới, cậu út của Tiếu Đường bảo ông ta đưa tới không ít tiền và phiếu.

Lại nói cho bọn họ tin tức của Lục Tiếu Nhiên và Lục Tiếu Đường, còn để địa chỉ nhà cho bọn họ, bảo có chuyện gì thì tới huyện thành tìm ông ta.

Sau đó Lục Tiếu Đường tìm tới nơi này, ông ta không tới nữa.

Huyện trưởng Lục và Chu Thiên Toàn nói mọi chuyện xong thì muốn trở về.
“Trưởng thôn, ông là người tốt! Dân chúng ở thôn Du Thụ chúng ta đều không tệ.”

Trưởng thôn và kế toán Trần nghe xong trong lòng vô cùng phức tạp, tuy bọn họ đối xử với người bên chuồng bò như những thôn khác, nhưng bọn họ cũng không thể nói là người tốt, sắp xếp công việc đều là những việc người trong thôn và thanh niên trí thức không muốn làm.

Chia lương thực cũng kém hơn, mấy năm trước ông Thất đến trong thôn, vì chuyện chia lương thực mà giáo huấn mấy tiểu đội trưởng một trận.

Người làm việc trên ruộng thấy mấy vị quan kia rời đi, đều chạy tới hỏi: “Trưởng thôn, mấy người vừa rồi tới làm gì vậy?”
“Nếu ông và chủ nhiệm Thẩm tiện mà nói, thì bây giờ chúng ta đến huyện thành, ở nhà khách trong huyện ủy một đêm, chiều ngày mai sẽ đưa hai người đến Tề Thị ngồi xe lửa về Bắc Kinh.”

Cha Lục cười nói:

“Vợ chồng chúng tôi còn chưa phục chức, không thể chiếm dụng tài nguyên của quốc gia, sáng sớm ngày mai chúng tôi sẽ ngồi xe bò trong thôn vào huyện thành, lại ngồi xe đến Tề Thị.”

“Viện trưởng Lục ngài khách sáo quá, đây là sắp xếp của phía trên, bảo chúng tôi nhất định phải đưa hai vị đến chỗ xe lửa.”
“Hay là ông xem thế này được không? Sáng ngày mai tôi bảo tài xế tới đây đón ông và chủ nhiệm Thẩm đi thẳng tới Tề Thị.”

Huyện trưởng Lưu nói rất thành khẩn, ông ta vốn định hôm nay dẫn hai người vào huyện thành, buổi tối mời bọn họ đến Tiệm Cơm Quốc Doanh ăn một bữa cơm, lân la làm quen, lúc này không có cơ hội.

Cha Lục và mẹ Lục liếc nhau, cha Lục cười nói: “Vậy làm phiền huyện trưởng Lưu ngày mai bảo người đến một chuyến.”

Chu Thiên Toàn ở bên cạnh vẫn luôn không nói gì, cha Lục gật đầu với ông ta sau đó rời mắt, làm bộ như không thân.
“Tới đón viện trưởng Lục và chủ nhiệm Thẩm ở chuồng bò trở về phục chức.”

Trần Nhị Cẩu kinh ngạc nói: “Người ở chuồng bò còn có thể làm viện trưởng và chủ nhiệm sao?”

“Người ở chuồng bò thì làm sao? Người ta không chỉ là viện trưởng, còn là viện trưởng ở bệnh viện quân khu Bắc Kinh, là quan lớn đấy.” Trưởng thôn liếc mắt nhìn Trần Nhị Cẩu một cái nói.

Vừa rồi huyện trưởng Lưu cho ông ta xem văn kiện phía trên gửi tới, ông ta mới biết được hóa ra lúc trước lão Lục là viện trưởng của bệnh viện quân khu Bắc Kinh.








Bình Luận (0)
Comment