Chương 329: Bàn Bạc Chuyện Trở Về Thành Phố
Chương 329: Bàn Bạc Chuyện Trở Về Thành Phố
…
Trưởng thôn và kế toán Trần còn chưa đến trong thôn, mấy người ℓàm việc ở ruộng đã biết người ở bên chuồng bò sắp về thành phố.
Trần Nhị Cẩu nói cho mọi người trong thôn biết tin tức ông ta mới nghe được.
“Huyện trưởng không có biện pháp, mới nói ngày mai sẽ bảo tài xế tới đón bọn họ.”
“Chị Lục, buổi tối chúng ta trở về bàn bạc với Tiểu Ninh một lát! Xem con bé nói thế nào?”
Mẹ Từ thấy bà ấy còn chưa quyết định, nên khuyên như vậy trước, đợi trở về bảo Tiểu Ninh lại khuyên nhủ bà ấy.
Bà ấy hiểu con gái mình, tuyệt đối sẽ không để mẹ Lục ở đây, chắc chắn sẽ khuyên mẹ Lục về trước, sau đó lại nghĩ cách.
Đám thanh niên trí thức tan làm cũng đang bàn tán, Lâm Diệu đang ở trong phòng trông con nghe bọn họ nói chuyện, biết chắc chắn là hai vợ chồng kia sắp đi.Cha Lục nói: “Huyện trưởng Lưu nói sáng sớm mai sẽ đến đây đón anh chị đến Tề Thị ngồi xe lửa!”
“Anh chị đi về trước xem tình hình, lại nghĩ cách xem có thể đưa các em cùng về thành phố hay không.”
Cha Từ vội vàng nói:
“Anh Lục, không vội, anh chị không ở Bắc Kinh nhiều năm như vậy, trở về chắc chắn còn nhiều việc cần xử lý, bọn em sẽ đợi thêm một thời gian. Em cảm thấy không lâu sau, chúng ta có thể gặp nhau ở Bắc Kinh.”Cha Từ mẹ Từ thấy hai người đã trở lại, vội hỏi: “Anh Lục, chị Lục, nói gì vậy?”
“Nói là phía trên gửi văn kiện xuống, bảo anh chị trở về phục chức, tình hình cụ thể còn chưa rõ lắm, có lẽ không phải chuyện xấu.”
Hiện giờ cha Lục và mẹ Lục mới thở phào nhẹ nhõm, lộ ra tươi cười thật lòng.
Cha Từ và mẹ Từ nghe xong đều rất vui: “Thật ư, vậy thì tốt quá, có nói khi nào anh chị trở về hay không?”Cha Lục cũng nghĩ như vậy, trong khoảng thời gian này buổi tối bọn họ thường xuyên nghe radio, biết chính sách đã sửa lại, phía trên rất coi trọng các thành phần tri thức, trở về thành phố là chuyện sớm hay muộn.
Mẹ Lục im lặng một lúc lâu, nói:
“Hay là ông về một mình đi, tôi ở đây trông con giúp Tiểu Ninh. Nếu quốc gia đã cho chúng ta phục chức, vậy sau này chúng ta có thể quang minh chính đại lui tới, không cần sợ liên lụy đám trẻ.”
Mẹ Từ vội nói:Nhưng nghĩ tới khoảng thời gian trước, tên nhóc kia mang hết đồ cô ta tặng trả lại, thì tức tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Tên nhóc thối, đúng là nhiều chuyện, lại không phải tặng cho cậu bé đâu mượn cậu bé xen vào.
Biết ngày mai bọn họ mới đi, thì chuẩn bị đợi bọn họ trở về lại đến một chuyến, lần này không mang đồ tới, đến đó ngồi một lát, nói chuyện.
Cha Lục và cha Từ vẫn giống như trước đây tan làm cuối cùng, trở lại chuồng bò Tiểu Mạc đã nấu cơm xong.“Chị Lục, chị ở lại đây làm gì? Hiện giờ có thể trở về được một người thì về một người, sau này bên anh chị ổn định lại, lại nghĩ cách đón mấy mẹ con trở về.”
Mẹ Lục rất do dự, tuy trước đây không thể giúp đỡ một cách quang minh, buổi tối vẫn có thể trông đứa bé.
Nếu mà trở về, Bắc Kinh cách nơi này xa như vậy, muốn giúp cũng không giúp được.
Nhưng mà mẹ Từ nói rất có lý, chỉ có đi trở về, ngồi ổn vị trí mới có thể nghĩ cách đón bọn họ về.
Hôm nay cậu bé tan học xong ℓà về, không ở ℓại trong thôn chơi, cho nên còn chưa biết chuyện ngày mai cha Lục và mẹ Lục trở về thành phố.
Nhìn thấy mấy người trở về thì đi ra ngoài, vừa đi vừa nói:
“Cha, mẹ, bác Lục, bác gái Lục, con đã nấu cơm xong, mọi người ăn đi, con đến chỗ chị ăn.”