Chương 332: Quang Minh Chính Đại Nhận Nhau
Chương 332: Quang Minh Chính Đại Nhận Nhau
Bì Bì cướp đáp: “Ăn trứng gà, màn thầu, còn có thịt ạ.”
“Buổi sáng còn ăn bánh tquy, uống sữa bột.” Ngưu Ngưu cũng không cam lòng yếu thế nói.
Vẻ mặt Lâm Diệu ngây ngốc nhìn bọn họ, sao có cảm giác bọn họ là người một nhà như vậy.
“Không sao, không nặng chút nào, cha ôm một lát.”
Cô ta ôm đứa bé nhìn người một nhà ở đó thân thiết, cảm thấy mình đứng ở chỗ này đúng là trò cười.
Từ Ninh vỗ Tiểu Mạc, nói: “Đi xem cha mẹ đang làm gì?”
Tiểu Mạc nhìn thoáng qua Lâm Diệu, không di chuyển.
Từ Ninh cũng nhìn theo ánh mắt cậu bé, thấy Lâm Diệu ôm đứa bé đứng phát ngốc, thì đi qua đón Đường Đường, cười nói với mẹ Lục:“Mẹ, thanh niên trí thức Lâm còn đang ôm đứa bé kìa, mẹ đi lấy ghế cho cô ấy ngồi đi.”
Lúc này mẹ Lục mới nhớ tới bên cạnh còn có Lâm Diệu: “Ngại quá, thanh niên trí thức Lâm, vào nhà ngồi đi!”
Lâm Diệu cũng kịp phản ứng, vội cười nói: “Dì, cháu không ngồi đâu, mọi người là…”
Nói xong thì nhìn mấy người trong sân.Cha Lục ôm hai đứa bé cười ha ha, khỏi phải nói trong lòng vui cỡ nào.
Trước đây muốn gặp mặt đều phải buổi tối lén tới thăm, hiện giờ có thể quang minh chính đại ôm, đâu nỡ buông tay.
Lâm Diệu nghe Từ Ninh gọi cha, con trai cô lại gọi ông nội, đột nhiên nghĩ tới những lời Cố Văn Tĩnh từng nói.
Đối tượng của Từ Ninh là người Bắc Kinh, cha còn là viện trưởng của bệnh viện quân khu, quan hệ này còn cần nói sao?Cha Từ cũng thường xuyên nghe radio, từ năm trước bang phái kia bị dập nát xong, hình như người như bọn họ đều lục tục trở lại thành phố.
Ông ta nghĩ một lát nói: “Được, nghe lời con gái, sau này chúng ta quang minh chính đại lui tới.”
Cha Lục cũng nói:
“Mọi người kiên trì thêm một thời gian, sau khi cha mẹ trở về sẽ nghĩ cách, cũng sớm đón mọi người trở về thành phố.”Sau khi nói xong thì ôm đứa bé về khu thanh niên trí thức.
Cha Từ, mẹ Từ đợi cô ta đi mới ra ngoài, Ngưu Bì Đường lại đi tới ôm hôn ông bà ngoại một lát.
Từ Ninh đợi bọn họ ngồi xuống, nói:
“Cha, mẹ, sau này ở bên ngoài thì cũng giống như bây giờ, không cần phải kiêng dè người khác, hiện giờ đã khác trước, không sao đâu.”Mẹ Lục hiểu ý cô ta, cười nói với cô ta:
“Đúng vậy, Tiểu Ninh là con dâu tôi, Ngưu Bì Đường là cháu trai cháu gái tôi.”
Lâm Diệu nghe xong lời bà ấy nói, cảm thấy may mắn vì quan hệ với Từ Ninh không tệ lắm, xem ra sau này còn phải đi lại với cô nhiều mới được.
Cô ta cười nói: “Dì, thanh niên trí thức Từ, vậy mọi người nói chuyện đi, cháu đi về trước, ngày mai lại qua tiễn chú và dì.”
Từ Ninh vội khuyên nhủ: “Cha, chuyện này không vội, sau khi cha và mẹ trở về công việc quan trọng hơn, bên bọn con không cần lo lắng.”
Sáng sớm hôm sau, huyện trưởng Lưu đã phái xe đến đây đón cha Lục và mẹ Lục đến Tề Thị ngồi xe lửa.
Trưởng thôn, kế toán, còn có mấy tiểu đội trưởng đều tới tiễn.
Người của khu thanh niên trí thức còn chưa đi làm việc, đứng ở cửa nhìn, chỉ có Lâm Diệu đến bên chuồng bò.
Cha Lục mẹ Lục mới đặt hành lý lên xe, nhìn thấy bọn họ tới mẹ Lục vội đi tới ôm Đường Đường.