Chương 333: Cha Lục Mẹ Lục Trở Về Thành Phố
Chương 333: Cha Lục Mẹ Lục Trở Về Thành Phố
Cha Lục ôm hai cháu nội vào ℓòng, dặn dò bọn họ một ℓát.
Hai đứa bé nhìn xung quanh nhiều người như vậy, có chút tò mò, thì thất thần gật đầu.
Người đứng xung quanh ngoại trừ Lâm Diệu, đều sợ ngây người, cảm thấy khó mà tin nhìn bọn họ.
Từ Ninh nhin dáng vẻ giật mình của mọi người, cười giải thích:
“Chú trưởng thôn, bọn họ là cha mẹ cháu và cha mẹ chồng của cháu. Mấy năm trước vẫn luôn không nhận nhau, sợ là liên lụy bọn cháu, gặp mặt không tiếp đón cũng không cho chào hỏi, cho nên chúng cháu mới phải nói dối, hi vọng chú trưởng thôn và mấy chú đừng vì chuyện này mà tức giận với bọn cháu.”
Cha Lục cũng lập tức nói:
“Chuyện này đều là vì người làm cha mẹ như bọn tôi đau lòng đứa bé, không chịu nhận bọn họ. Mấy đứa bé cũng là bị chúng tôi bức không có biện pháp, mới làm như vậy. Mong trưởng thôn và mấy người anh em nể mặt khổ tâm của người làm cha mẹ như chúng tôi, đừng so đo với bọn họ.”
Trưởng thôn và mấy tiểu đội trưởng biết rõ trong lòng, hiện giờ người ta không sợ bọn họ so đo, nói như vậy chỉ vì nể mặt bọn họ mà thôi, thật sự muốn so đo, ha ha!Không cần vị trước mắt ra mặt, đối tượng của thanh niên trí thức Từ cũng không tha cho bọn họ.
Nhưng mà cho dù trước đây bọn họ biết, dựa vào cách làm người của hai chị em thanh niên trí thức Từ, trong thôn cũng sẽ không làm gì.
Người ta chỉ tới đây lao động, không thù không oán gì với bọn họ, công việc được chia đều làm rất tốt, đâu cần khó xử người ta.
Trưởng thôn xua tay, cười nói:Ngưu Bì Đường nhìn ông nội bà nội sắp ngồi xe này rời đi, thì gọi ông nội bà nội, gào khan lên, Từ Mạc cũng ở đó lau nước mắt.
Cha Lục mẹ Lục xuống xe, ôm lấy mấy đứa bé nói: “Đứa bé ngoan, đừng khóc, qua một thời gian nữa sẽ về thăm mấy đứa.”
Tiểu Mạc ôm hai người gào khóc, cha Lục và mẹ Lục cũng đỏ mắt, tên nhóc này là bọn họ nhìn từ nhỏ đến lớn, hiểu chuyện còn hiếu thuận, giống y như con trai út nhà mình.
Mấy năm nay cha Lục và cha Từ tốn không ít tâm huyết trên người cậu bé, buổi tối mỗi ngày đều dạy học cho cậu bé, dạy cậu bé đạo lý làm người.“Chuyện này có gì mà so đo, chúng tôi đã làm cha mẹ nên hiểu tâm trạng của mọi người. Đồng chí Lục, đồng chí Thẩm, hai người cứ yên tâm trở về làm việc, trong thôn sẽ không khó xử bọn họ.”
Kế toán và mấy tiểu đội trưởng cũng gật đầu phụ họa, nói bọn họ cứ yên tâm.
“Vậy thì cảm ơn các vị huynh đệ!” Cha Lục bắt tay với mấy người nói lời cảm ơn.
Khi xe sắp rời đi, Ngụy Lan Lan và Dương Tiểu Muội ở bên cạnh còn chưa hoàn hồn từ trong khiếp sợ.Ngưu Bì Đường cũng đi qua lau nước mắt cho Tiểu Mạc, Đường Đường nói:
“Cậu út đừng khóc, Đường Đường cho cậu ăn bánh quy.”
Tiểu Mạc được cháu gái dỗ như vậy, cảm thấy có chút xấu hổ, cậu bé lau nước mắt lớn tiếng nói:
“Ai khóc, cậu không khóc, vừa rồi cậu cười mà, quá vui mới chảy nước mắt, đây gọi là vui đến phát khóc hiểu không.”Phí tâm lực hơn Tiếu Đường khi nhỏ, cha Lục mẹ Lục thật sự coi cậu bé như con ruột mình bồi dưỡng, hiện giờ nhìn thấy cậu bé như vậy thì vô cùng đau lòng.
Ngưu Ngưu và Bì Bì nhìn thấy ông bà nội ôm cậu út khóc, hai bọn họ không gào nữa, trợn to mắt ở bên cạnh nhìn.
Cha Từ và mẹ Từ cũng đỏ mắt, trong lòng Từ Ninh và Từ An cũng rất hụt hẫng.
Nhưng không thể để tài xế của người ta đợi ở đó được, Từ Ninh đi qua dỗ Tiểu Mạc, bảo cha Lục và mẹ Lục lên xe.
Cậu bé ℓại nói với cha Lục mẹ Lục trên xe: “Hai người trở về ℓàm việc thật tốt, không cần ℓo ℓắng mọi việc ở đây, có cháu mà.”
Mấy người đang đau ℓòng ℓại bị cậu bé ℓàm cho dở khóc dở cười.
Khi xe sắp khởi động, Lâm Diệu tiến ℓên trước cười nói: “Chú, dì, chúc hai người thuận buồm xuôi gió ạ!”
Trưởng thôn và người của khu thanh niên trí thức đều kinh ngạc nhìn cô ta, chẳng ℓẽ Lâm Diệu cũng có quan hệ với bọn họ?