Chương 343: Tài Liệu Ôn Tập
Chương 343: Tài Liệu Ôn Tập
Gương mặt Lục Tiếu Nhiên hơi ửng hồng, trừng Tống Minh Viễn một cái.
Tống Minh Viễn không cảm thấy có gì phải xấu hổ, nhưng da mặt vợ anh ta mỏng, anh ta chuẩn bị tống cổ mấy người này ra ngoài trước, ℓại đi dỗ vợ.
Anh ta cười nói với con trai: “Mẹ con hơi chóng mặt, không đứng vững, nên cha đỡ mẹ một chút.”
“Ai ui, khoảng thời gian trước cậu mợ Hạo Hạo gửi vải tới còn chưa ℓàm đâu, sao ℓại gửi quần áo tới? Đứa bé ℓớn rất nhanh, đâu mặc hết nhiều như vậy.”
Lục Tiếu Nhiên trừng anh ta một cái, nói:
“Không phải muốn đọc sách sao? Hôm nay mẹ gửi tài liệu tới, anh ôn tập toàn bộ một lần đi, lát nữa em sẽ kiểm tra.”
Tống Minh Viễn: …
“Thất thần làm gì, còn không mau học đi.”…
Sinh nhật hai tuổi của Ngưu Bì Đường vừa vặn là chủ nhật, sáng sớm Từ An đã cán mì sợi và nấu trứng gà cho bọn họ.
Hiện giờ buổi tối Tiểu Mạc ngủ bên này, giúp Ngưu Bì Đường mặc quần áo xong thì dẫn bọn họ đến chuồng bò dạo một vòng, chơi với ông Thất và cha Từ, mẹ Từ một lát.
“Anh Mạc, anh Mạc, đã chuẩn bị xong chưa? Đi bắt cá đi.”Lục Tiếu Nhiên cười nói:
“Mẹ, trong thư Tiểu Ninh đã nói em ấy gửi vải là cho mẹ và cha làm quần áo, mẹ cứ cố chấp giữ lại cho cháu trai cháu gái.”
“Mẹ và cha con có quần áo, hơn nữa cha mẹ đã già, còn mặc quần áo mới làm gì?”
Tống Minh Viễn đặt con gái lên đất, cầm lấy hai bộ quần áo chỗ tủ ra nói với bà Tống:Bạn nhỏ Tống Tử Hạo cũng nói: “Cháu cũng muốn chơi với cha mẹ.”
Bà Tống nghe thấy thế nghĩ như vậy sao được, hai đứa ở đây sẽ ảnh hưởng tới cha mẹ bọn nhỏ học tập.
Bà ấy đi qua dỗ hai đứa bé đi cùng mẹ, nói là lấy kẹo cho hai đứa ăn, tuy hai đứa có chút không vui nhưng nghĩ tới có thể ăn kẹo, thì đi theo bà nội.
Tống Minh Viễn thấy mấy người đi ra ngoài, thì đi qua nắm lấy tay vợ mình.Tống Minh Viễn thấy mẹ anh ta vẫn luôn không đi, thì nhét hết túi đồ mẹ vợ gửi tới vào trong lòng mẹ mình.
“Mẹ, mẹ lấy về thử đi, túi đồ này là mẹ vợ con gửi tới, bên trong có quần áo của Hạo Hạo và Điềm Điềm, mẹ cũng thử cho hai đứa xem, con và Tiếu Nhiên còn phải học, nên không qua đó.”
Bà Tống nghe con trai nói muốn học, sợ chậm trễ bọn họ học tập, cầm lấy quần áo chuẩn bị dẫn cháu trai cháu gái rời đi.
Bạn nhỏ Tống Điềm Điềm ôm chân mẹ nói: “Cháu muốn chơi với mẹ.”“Là mẹ luyến tiếc, con dâu mẹ đã làm cho cha mẹ, mẹ và cha mỗi người một bộ, cầm đi thử xem ạ.”
“Ai ui, Tiếu Nhiên à! Con làm lúc nào vậy? Đường may đúng là tinh tế, còn làm tốt hơn cả mẹ.”
Bà Tống lật xem một lát, vui sướng nhận lấy quần áo ướm thử.
Lục Tiếu Nhiên cười nói: “Mẹ, mẹ đừng khen con, tay nghề của con còn kém xa mẹ.”
Đám Tiểu Vượng và Chuy Tử cầm sọt vừa chạy vừa kêu.
“Các cháu còn nhỏ bắt cá kiểu gì? Nghe ℓời, về nhà đi.”
Lại nói với đám Tiểu Vượng: “Các anh em, các em đi trước đi, anh đưa Ngưu Bì Đường trở về rồi tìm các em.”
Hai đứa bé ôm cây không chịu về, Từ Mạc xách cổ áo đi về trước, kéo hai đứa bé thất tha thất thểu trở về, Đường Đường chạy theo sau.
Người ở khu thanh niên trí thức cũng nghe thấy hai đứa bé kêu to, nhưng mà mọi người đã quen, mỗi ngày hai đứa bé này đều mấy ℓần như vậy.