Thập Niên 60: Mang Theo Không Gian Làm Thanh Niên Trí Thức ( Dịch Full )

Chương 370 - Chương 370: Lục Tiếu Đường Đọc Tiểu Thuyết Ngôn Tình

Chương 370: Lục Tiếu Đường Đọc Tiểu Thuyết Ngôn Tình
Chương 370: Lục Tiếu Đường Đọc Tiểu Thuyết Ngôn Tình
canvasb2b3700.pngĐọc một lát anh không cười nữa, ở đó trầm tư.

Từ Ninh thấy anh im lặng, cười hỏi: “Nghĩ cái gì thế?”

Lục Tiếu Đường nghĩt một lát, nói:

canvasb2b3701.pngTừ Ninh nghe xong lời anh nói thì mừng thầm trong lòng, nếu anh cũng nghĩ tới, vậy sau này mua nhà không cần tìm cớ nữa.

“Hiện giờ chính sách càng ngày càng lỏng, sang năm chúng ta đến phương nam một chuyến, kiếm ít đồ về bán nhé?”

Lục Tiếu Đường nhìn cô một cái, nói:

“Sang năm lại xem, nếu có thể khôi phục thi đại học, đến lúc đó anh xin nghỉ đi cùng em một chuyến, đến bên đó thăm dò đường trước. Anh có mấy chiến hữu ở bên đó, nếu thật sự muốn chuyển đồ, đến lúc đó anh liên lạc với bọn họ, nhờ bọn họ giúp giới thiệu.”

Từ Ninh nghe anh đồng ý, còn chuẩn bị nhờ chiến hữu giúp đỡ, thì vô cùng hưng phấn.
Sau khi nói xong anh mở tủ cạnh giường đất lấy túi vải ra, cầm bốn cái bao cao su bên trong ra đặt dưới gối đầu.

Từ Ninh: …

Bích đông thì bích đông, anh lấy mấy thứ này ra làm gì?

Từ An và Từ Mạc khiêng mấy túi to xuống xe lửa, cảm thấy người sắp tan thành từng mảnh.

Hai anh em ngồi đó nghỉ ngơi một lúc lâu mới ổn định lại.

Tiểu Mạc nằm trên hành lý hữu khí vô lực nói: “Anh hai, chúng ta tìm chỗ ăn cơm trước đi, em thật sự không còn sức lực gì.”

“Hay là ăn ít điểm tâm đi, nhiều hành lý như vậy đi ăn cơm cũng không tiện, dứt khoát ngồi xe về nhà ăn đi.”
Số tiền này cô chuẩn bị khôi phục thi đại học xong thì đến phương nam một chuyến, mua sản phẩm điện tử về bán.

Lục Tiếu Đường thấy cô lấy ra nhiều tiền như vậy, thì giật mình: “Tiểu Ninh, sao có nhiều tiền như vậy?”

Lại nghĩ tới đống vật tư trong không gian của cô, lập tức hiểu rõ, hẳn là tiền bán đồ mấy năm nay của cô.

Từ Ninh không nói số tiền này từ đâu ra, hỏi anh:
Cô hơi suy tư nói:

“Nếu thật sự khôi phục thi đại học, chúng ta sẽ thi về Bắc kinh, đến lúc đó có nhà phù hợp thì mua mấy nhà chuẩn bị trước cho mấy đứa bé.”

Cô lại lấy ít tiền trong không gian ra đếm một lát, tiền lương mấy năm nay cùng với tiền trợ cấp đi làm nhiệm vụ của Lục Tiếu Đường.

Còn có hai năm trước cô bán ga trải giường và áo khoác quân đội, cô đếm một lát, khoảng gần 2 vạn tệ, còn có vàng bà Vương cho.
Nghĩ tới sản phẩm điện tử và trang phục ở phương nam, cô lập tức cảm thấy tiền đang vẫy tay với cô.

Lục Tiếu Đường nhìn cô vui sướng như vậy, thì ôm cô vào trong lòng nói:

“Vợ à, anh cảm thấy bích đông* viết trong sách rất thú vị, hay là hai ta cũng thử xem?”

*: Kabe-don, là từ tiếng Nhật thông dụng để miêu tả tư thế dồn đối phương vào chân tường.
Từ An cầm túi điểm tâm, mở ra bảo cậu bé ăn.

Tiểu Mạc cầm một miếng cho vào miệng, vừa ăn vừa thở dài.

Hai người ngồi ở đó ăn điểm tâm, lại uống thêm ít nước, sau đó xách túi đi ra ngoài.

Tiểu Mạc cõng một túi quần áo, Từ An cõng một cái xách hai cái.


Lục Tiếu Đường đứng ở cổng ra, ở phía xa nhìn thấy bọn họ, bốn túi to sắp che giấu hai người.

canvasb2b3702.png“Anh rể, anh tới đúng là kịp thời! Lại muộn thêm chút nữa, em bị đè nằm sấp xuống.”

Người qua đường bên cạnh nhìn thấy biểu cảm khoa trương của cậu bé thì vui vẻ, cảm thấy sao tên nhóc này thú vị như vậy.

Lục Tiếu Đường cười nói: “Đi nhanh đi, anh dẫn hai đứa đi ăn cơm đã.”

“Anh rể, sao anh biết hôm nay bọn em trở về?”

Đồ trên người Từ An giảm bớt, cũng có sức lực nói chuyện.

“Anh hai, anh thật ngốc, còn có thể làm sao biết được? Chắc chắn là cha mẹ hoặc bác Lục bác gái Lục phát điện báo, em đã nói bọn họ vẫn thương con trai út của mình mà.”







Bình Luận (0)
Comment