Thập Niên 60: Mang Theo Không Gian Làm Thanh Niên Trí Thức ( Dịch Full )

Chương 371 - Chương 371: Anh Tiểu Mạc Tự Luyến

Chương 371: Anh Tiểu Mạc Tự Luyến
Chương 371: Anh Tiểu Mạc Tự Luyến
canvasb2b3710.pngTiểu Mạc nuốt nước bọt:

“Chị gái, cho em mười cái trước, có mì sợi hay nước gạo gì đó hay không? Cũng mang ra một ít, em không thiếu tiền.”

Sau khi nói xong thì cậu bé ℓục crặp của mình, trong ngăn nhỏ có một chồng tiền ℓẻ và các ℓoại phiếu.

canvasb2b3711.pngTiểu Mạc nghĩ thầm, đã gọi bánh bao thịt còn gọi đồ ăn ℓàm gì?

Khi ba người ăn cơm đi ra, Tiểu Mạc còn lải nhải:

“Anh rể, sau này khi anh ra cửa nhất định phải ăn no, đồ bên ngoài đắt như vậy, Ngưu Bì Đường còn nhỏ, sau này còn nhiều chuyện cần tiêu tiền lắm.”

Lục Tiếu Đường xách theo mấy cái túi, cười đáp: “Anh rể biết rồi, sau này sẽ nghe Tiểu Mạc ăn no mới ra cửa.”

Từ An nhìn cậu bé một cái không nói chuyện, vừa rồi anh rể gọi hai món cậu bé cũng ăn không ít, sao không biết xấu hổ nói mấy lời như vậy.
Chị gái này trắng trẻo mập mạp, vừa nhìn là biết không phải người biết cách sống.

Cậu bé cười tủm tỉm nói: “Chị gái, cho ba bát nước gạo đi, mười cái bánh bao thịt là đủ, bọn em chỉ có ba người, không ăn hết nhiều như vậy.”

Cậu bé đã tính cả rồi, cậu bé uống một bát nước gạo, ăn hai cái bánh bao.

Anh rể và anh hai mỗi người uống một bát nước gạo, ăn bốn cái bánh bao, như vậy có thể ăn no bảy tám phần.
Lục Tiếu Đường cười sờ đầu cậu bé nói:

“Ăn hết, sáng sớm khi anh tới ăn không no, hiện giờ rất đói bụng.”

Sau khi nói xong thì móc tiền ra tính tiền.

Tiểu Mạc thấy anh có nhiều tiền như vậy, đau lòng nghĩ anh rể đúng là không biết cách sống, trước khi ra cửa sao không ăn nhiều một chút.
Tiểu Mạc nghe anh nói muốn món xào, có chút sốt ruột:

“Anh rể, đã gọi mười cái bánh bao nhân thịt rồi, còn gọi món xào làm gì, lát nữa sẽ ăn không hết.”

Sau khi nói xong thì nháy mắt ra hiệu với anh.

Từ An ngồi ở góc kia nhìn dáng vẻ như tôi không thiếu tiền, nhưng lại tính toán tỉ mỉ keo kiệt của cậu bé, sắp buồn cười muốn chết.
Ngưu Ngưu và Bì Bì mặc kệ chuyện này, chạy tới ôm chân cậu bé nói: “Cậu út, cậu đi đâu thế? Sao không dẫn theo bọn cháu?”

“Các cháu còn nhỏ, đợi các cháu trưởng thành lại dẫn các cháu đi. Cháu buông cậu ra trước, cậu đi tắm rửa đã.”

Đường Đường thấy không có chỗ của mình, đi tới trước mặt cha và cậu hai: “Cha, cậu hai.”

Từ An cũng muốn ôm cháu gái một cái, nhưng nghĩ tới mình ngồi xe mấy ngày, hiện giờ không biết trên người có mùi gì, nên không có mặt mũi tiến lên.
Đồ ăn ở Tiệm Cơm Quốc Doanh đắt như vậy, ăn no như thế làm gì?

Còn không bằng về nhà ăn một bữa ngon.

Nếu không phải thật sự đói muốn chết, cậu bé không định tới Tiệm Cơm Quốc Doanh ăn.

Lục Tiếu Đường đi tới, cười nói với chị gái kia: “Hôm nay có những món ăn gì? Lấy cho tôi hai món xào đi!”


Mấy người xách túi lớn túi nhỏ ra cửa, Ngưu Bì Đường nhìn thấy cậu út đi phía trước, ném đồ chơi trong tay chạy về phía cậu bé.

Tiểu Mạc vội lùi về sau mấy bước, nói với ba đứa bé:

“Đừng tới đây, trên người cậu út rất dơ, đợi tắm xong lại ôm hôn mấy đứa.”


Ngưu Ngưu và Bì Bì ℓại chạy tới thân thiết với Từ An một ℓát.

canvasb2b3712.pngHiện giờ thời tiết nóng, không biết có hỏng hay không.

Trong một túi toàn ℓà điểm tâm đủ kiểu, đều ℓà đặc sản của Bắc Kinh.

Cô nghĩ một ℓát, ℓập tức đến trong phòng cầm một chồng giấy ra gói ít điểm tâm, cũng không nhiều ℓắm, mỗi tơ giấy gói năm sáu miếng.

Ba người tắm rửa xong ăn mì sợi, cô đã gói rất nhiều túi.







Bình Luận (0)
Comment