Chương 406: Nghe Tiểu Mạc Sắp Xếp
Chương 406: Nghe Tiểu Mạc Sắp Xếp
Xe của Lục Tiếu Đường đã đi xa, Tiểu Mạc còn đứng ở đó ℓưu ℓuyến không nỡ vào nhà.
Từ An kéo cậu bé vào nhà: “Được rồi, ngày mai có thể gặp mặt.”
Cha Từ và mẹ Từ trải giường chiếu cho mấy bọn họ, vốn định để mấy bọn họ ngủ ở sân sau, hai ngày trước đã chuẩn bị xong.
Đám Kiến Dân thấy mẹ Từ và cha Từ đang trải giường chiếu, vội vàng đi qua nói:
“Cảm ơn cái gì, các cháu cứ an tâm ở lại đây, coi nơi này thành nhà mình.”
Sợ mấy người câu nệ, cha Từ mẹ Từ trải chăn đệm xong thì về sân sau.
Mới đi đến cửa sân sau, thì thấy Tiểu Mạc đang cầm một túi đồ đi ra ngoài, có lẽ là hạt thông và hạt phỉ.
Mẹ Từ hỏi cậu bé: “Tiểu Mạc, con định đi đâu thế?”Mẹ Từ buồn cười nói:
“Ông quên rồi à? Mấy tháng trước không phải trở về mấy ngày ư. Có lẽ là quen được lúc đó, khoảng thời gian trước có mấy đứa bé còn tới cửa hỏi em, anh Mạc của bọn họ khi nào trở về.”
“Không phải chứ, thằng bé chỉ về mấy ngày, còn có một nửa thời gian đến chỗ Lục gia, ở nhà ta ngủ chỉ mấy buổi tối đúng không, sao thằng bé đã quen được nhiều đứa bé như vậy?”
“Con trai anh, anh còn không hiểu à? Tên nhóc kia rất có năng lực, hôm nay chị Lục còn nói với em, thằng bé quen biết nhiều người ở đại viện quân khu hơn cả chị ấy nữa.”“Tôi mang lương thực của các cậu đến phòng bếp trước đã, gọi cả Tiểu Mạc nữa, chúng ta đi cùng nhau.”
Mẹ Từ đang ở trong bếp sắp xếp đồ mua về sáng nay, bà ấy cho rằng mấy ông bà tới bên này ở, còn có đám Kiến Dân nữa.
Bà ấy và cha Từ sáng sớm đến hợp tác xã mua bán mua không ít rau và thịt, sáng sớm không có thời gian sắp xếp, hiện giờ để hết trong phòng bếp.
Nhìn thấy Từ An mang theo lương thực và chân giò hun khói tới, thì thở dài: “Cả nhà bọn họ cũng không kiếm được nhiều lương thực tinh lắm, lại mang tới cho chúng ta nhiều như vậy.”“Mẹ, con đã mấy tháng không trở về, đi xem mấy anh em tốt của con một lát. Hôm nay mẹ và cha bận rộn cả ngày rồi, hai người đi nghỉ đi ạ, buổi tối con và anh hai nấu cơm cho.”
Tiểu Mạc vừa nói vừa ôm túi kia đi ra ngoài.
Hai người nhìn cậu bé ra cửa, cha Từ nghi ngờ hỏi:
“Không phải hôm nay thằng bé mới trở về sao? Nơi này có người anh em của thằng bé ư? Không phải anh em của thẳng bé đều ở thôn Du Thụ sao?”Cha Từ nghe xong vui vẻ, bọn họ ở đây nhiều năm như thế hàng xóm láng giềng đều không biết mấy, tên nhóc này tới mấy ngày đã biết hết, không phục không được.
Đám Kiến Dân lấy lương thực ra đưa cho Từ An, bảo cậu ta mang đến phòng bếp.
Từ An nhận lấy lương thực hỏi: “Mấy cậu có mệt không? Nếu không mệt, tôi dẫn các cậu đi ra ngoài đi dạo.”
Ba người nghe xong đôi mắt sáng lên: “Được, đi đâu thế? Bây giờ đi sao?”“Chú Từ, thím Từ, chúng cháu có mang theo chăn, không cần chuẩn bị cho bọn cháu đâu ạ.”
Mẹ Từ nói:
“Các cháu mang theo chăn thì đắp cùng luôn, tuy nơi này không lạnh như bên Đông Bắc, nhưng bên bọn thím không có tường ấm, buổi tối các cháu mặc dày một chút đừng để bị lạnh.”
“Cảm ơn chú Từ, thím Từ.” Ba người hơi ngượng ngùng, bọn họ đến chỗ người ta gây thêm không ít phiền phức cho người ta.
Từ An giúp mẹ sắp xếp đồ ăn mua ℓúc sáng, mới cười nói: “Mẹ, mẹ và cha đi nghỉ ngơi một ℓát đi! Con dẫn đám Kiến Dân đi ra ngoài dạo, cơm tối con sẽ trở về nấu.”
Anh cười bế ba đứa bé ℓên đi vào phòng, Ngưu Ngưu hỏi: “Cha, sao cậu và ông ngoại, bà ngoại không trở về ạ?”
“Ông bà ngoại phải đi ℓàm kiếm tiền mua thịt cho các con ăn, ngày mai cậu các con sẽ tới đây chơi với các con.”