Chương 407: Sính Lễ Của Từ Ninh
Chương 407: Sính Lễ Của Từ Ninh
Lục Tiếu Đường hôn con gái một cái, cười nói: “Ông bà nội thì ở đây, nhưng bọn họ cũng phải đi ℓàm.”
Cha Lục đến bệnh viện, ba ông bà ở trong phòng nghỉ ngơi, mẹ Lục và Từ Ninh ngồi trên sô pha nói chuyện.
Trên bàn đặt mấy chồng tiền, thoạt nhìn phải năm sáu ngàn tệ.
“Mẹ, bọn con thật sự có tiền mà, tiền Tiếu Đường kiếm được mấy năm nay con cất đi hết, hơn nữa mỗi tháng anh ấy đều có tiền ℓương, đủ cho bọn con dùng.
“Cầm lấy đi, đây là sính lễ mẹ cho em sao có thể không cần? Cứ dựa theo lời mẹ nói, chọn đồ nội thất em thích đặt ở tứ hợp viện đi.”
Từ Ninh cầm tiền, bất đắc dĩ nhìn anh một cái, người này đúng là không khách sáo chút nào.
Mẹ Lục cười nói:Từ Ninh xụ mặt nói: “Không phải mới ăn kẹo sao, sao lại đòi, hôm nay không thể ăn.”
Ngưu Ngưu nhỏ giọng nói: “Bụng đói ạ.”
“Đã đói bụng thì đi ăn màn thầu, trong phòng bếp có, hai đứa tự mình đi lấy đi.”“Cầm lấy đi, chúng ta là người một nhà, hiện giờ con không cần, sau này còn không phải đều là của các con.
Mẹ và cha con có tiền lương mỗi tháng, cũng không cần số tiền này.”
Từ Ninh nghĩ một lát nói: “Mẹ, vậy con nhận lấy trước, nếu mẹ và cha cần dùng tiền, thì cứ nói với con.”Mẹ Lục nghe xong lời cô nói, vui sướng nói: “Được, sau này cha mẹ không có tiền, sẽ đi tìm con lấy.”
“Bà nội, Bì Bì đói bụng, muốn ăn kẹo.” Ngưu Ngưu và Bì Bì trèo lên sô pha, ôm bà nội muốn ăn kẹo.
Đường Đường ngồi trên đùi cha, cũng nhìn bà nội với vẻ chờ mong.Số tiền này mẹ cất đi trước, qua tết chị Tiếu Nhiên cũng sẽ trở về, chị ấy và anh rể phải đi học, cũng không có nguồn thu nhập gì, số tiền này đưa cho bọn họ dùng đi ạ.”
Sau khi Từ Ninh nói xong thì đặt tiền vào tay mẹ Lục, bảo bà ấy cất đi.
Mẹ Lục nắm tay cô nói:“Tiểu Ninh, khi con và Tiếu Đường kết hôn, mẹ và cha con không chuẩn bị được gì cho con, lúc ấy đã nói tứ hợp viện kia là sính lễ cha mẹ cho con, số tiền này con cầm đi mua đồ trang trí đi. Chỗ Tiếu Nhiên con không cần lo lắng, chỗ mẹ vẫn còn tiền, đến lúc đó sẽ trợ cấp cho bọn họ một ít.”
Từ Ninh thấy không từ chối được, thì nhìn thoáng qua Lục Tiếu Đường.
Lục Tiếu Đường nhận lấy tiền đặt vào túi Từ Ninh, cười nói:
Ngưu Ngưu và Bì Bì cúi đầu không dám nói tiếp, ngồi ở đó nghịch ngón tay.
Ông Thất đi ra khỏi phòng, nhìn thấy bọn họ ngồi trên sô pha nói chuyện, cũng cười đi qua.
Lục Tiếu Đường đến phòng bếp rót cốc nước cho ông ta: “Ông Thất, ông tỉnh ngủ rồi ạ.”
Ông Thất uống ngụm nước, cười nói: “Vẫn ℓà ngủ trên giường thoải mái hơn, ngủ trên xe ℓửa ℓắc ℓư ông đến sắp hôn mê.”
Ông Thất phát sầu nói:
“Chú ở chỗ này cũng không giúp được gì cho các cháu, còn ăn không uống không ở chỗ các cháu, hay ℓà chú ở một thời gian rồi về đi!”
Từ Ninh vội nói:
“Ông Thất, cha mẹ cháu phải đi ℓàm, cháu cũng phải đi học, nếu ông về thì chỉ có ông Vương và bà Vương trông ba đứa Ngưu Bì Đường, đâu thể trông hết được.”