Chương 412: Dỗ Ngưu Bì Đường
Chương 412: Dỗ Ngưu Bì Đường
Đường Đường ôm cổ cậu út cũng ở đó nức nở.
Tiểu Mạc ôm Đường Đường dỗ dành:
“Đường Đường ngoan, đừng khóc, khi cha mẹ đi không phải đã nói với các cháu rồi sao? Mấy ngày nữa sẽ trở về, đợi bọn họ trở về sẽ mang nhiều đồ ăn ngon cho các cháu.”
Tiểu Mạc trừng hai tên nhóc thối kia một cái, đặt Đường Đường ℓên giường đất nói với bọn họ:
Người một nhà thấy ba anh em không khóc nữa, đều thở phào nhẹ nhõm.
Bà Vương muốn ở lại bên này giúp đỡ, được mẹ Từ khuyên rời đi, ba đứa bé chỉ cần ngủ vẫn là bớt lo, buổi tối không cần quản, bà ấy và Tiểu Mạc ở đây là được.
Từ An rửa mặt cho Ngưu Bì Đường, Tiểu Mạc nói thầm với cha Từ mẹ Từ:
“Chị của con và anh rể đúng là thật là, đứa bé còn nhỏ như vậy đi ra ngoài chơi cái gì? Bắc Kinh rộng lớn như thế không có chỗ cho bọn họ chơi ư, mà bọn họ chạy tới tận phương nam, thật sự không biết bọn họ làm cha mẹ kiểu gì.”“Nhanh thôi, lần trước anh trai con viết thư trở về nói là mấy ngày này, ngày mai con và anh hai lại dọn dẹp nhà cho bọn họ một lần, lau thật sạch sẽ.”
Tiểu Mạc giả vờ tức giận nói:
“Mẹ, nhà đó không phải mới dọn xong sao? Sao lại lau tiếp? Con trai cả, cháu nội của mẹ còn chưa tới đâu, trái tim mẹ đã trượt tới tận nách rồi. Đợi bọn họ tới, con và anh hai còn có ngày lành sao?”
Mẹ Từ nghe xong lời cậu bé nói, đứng dậy muốn đánh cậu bé: “Tên nhóc thối này, con đúng là không có lương tâm, xem hôm nay mẹ có đánh con một trận hay không.”Năm nay chính sách thả lỏng, có người lớn mật lén tới bên đó, nghe nói mang về không ít thứ tốt.
Lại nghĩ tới buổi chiều ông ta đưa mấy thỏi vàng cho con gái, Tiểu Ninh do dự một lát vẫn nhận lấy.
Tiểu Mạc thấy ông ta cười thần bí như vậy cũng không nói lời nào, bĩu môi không để ý tới ông ta, không nói thì thôi, giống như con muốn biết lắm không bằng, hừ.
Nhưng mà rốt cuộc chị gái và anh rể đến đó làm gì?Cậu bé định lát nữa đi hỏi anh hai, xem anh hai có biết hay không?
Ngưu Bì Đường rửa mặt xong, cha Từ và Từ An ở trên giường đất làm ngựa cho bọn họ cưỡi, chọc ba đứa bé cười ha ha.
Tiểu Mạc hỏi mẹ Từ: “Mẹ, anh trai và chị dâu khi nào tới ạ?”
Mẹ Từ nói tới cháu nội cũng rất vui:“Đừng khóc, khi cha mẹ các cháu đi, các cháu đã đồng ý thế nào? Nam tử hán nói được thì phải làm được, sau này còn muốn ăn thịt không? Có muốn ăn kẹo sữa, muốn ăn bánh quy hay không?”
Ngưu Ngưu và Bì Bì gào nhỏ đi, lén nhìn thoáng qua ông ngoại, bà ngoại và cậu.
Từ An thấy bọn họ không khóc, lại tiếp tục dỗ:
“Đường Đường, cháu xem hai anh trai không khóc rồi kìa! Đường Đường nhà chúng ta cũng ngoan, ngày mai cậu dẫn theo các cháu ngồi xe đi chơi, có được không?”Đường Đường nhỏ giọng nói: “Nhưng cháu nhớ cha mẹ.”
Mẹ Từ bế cô bé lên nói:
“Đường Đường, cha mẹ cháu mấy ngày nữa sẽ về! Hôm nay bà ngoại và cậu út ngủ cùng các cháu có được không. Cậu út sẽ kể chuyện xưa, lát nữa sẽ kể chuyện xưa cho Đường Đường của chúng ta có được không.”
Đường Đường khẽ gật đầu, Ngưu Ngưu và Bì Bì ngồi ở đó khóc nức nở mấy tiếng, cũng không khóc nữa.Cha Từ cười xoa đầu cậu bé nói:
“Tiểu Mạc, con thật sự nghĩ chị và anh rể con qua bên đó chơi sao? Hai bọn họ có người nào không đáng tin như vậy à, hai người đi làm chuyện chính.”
Tiểu Mạc tò mò hỏi: “Cha, hai bọn họ đi làm chuyện chính gì ạ?”
Cha Từ cười không nói chuyện, con gái và con rể ông ta đều là người có dự tính, sắp tới khai giảng sao sẽ vô duyên vô cớ bỏ lại con đến phương nam chơi?
Tiểu Mạc cười to chạy tán ℓoạn trong phòng: “Ngưu Bì Đường, mau tới cứu cậu út của các cháu, bà ngoại các cháu muốn đánh cậu.”