Chương 413: Lo Lắng Của Lý Na
Chương 413: Lo Lắng Của Lý Na
Sau khi tới đó thì ở đâu? Nếu điều kiện nhà thằng bé không tốt, mẹ muốn mang cháu ngoại của mẹ trở về.”
Lý Na không kiên nhẫn nói:
“Mẹ, sao mẹ còn nói mấy ℓời như vậy? Không phải ℓà Từ Dương đã nói rồi sao, nhà bọn họ có chỗ ở. Hai ngày trước mẹ chồng con cũng viết thư tới, nói phòng ở đã quét dọn xong, chúng ta qua đó có thể ở ℓuôn.”
“Cái gì, không cho mẹ đi theo, mẹ không đi ai trông Hiên Hiên giúp con, con nhóc chết tiệt này, có phải con ghét bỏ mẹ con hay không?”
Cô ấy lại không yên tâm dặn dò:
“Mẹ, tới Bắc Kinh mẹ nói chuyện phải chú ý một chút, đừng chuyện gì cũng nói ra ngoài, đến lúc đó khiến mọi người vô cùng xấu hổ.”
“Con nhóc chết tiệt này, còn cần con dạy mẹ nói chuyện thế nào ư.”
Mẹ Lý vỗ nhẹ lưng cô ấy một cái, lại nói: “Em hai của Từ Dương không còn nhỏ nữa đúng không? Có đối tượng chưa?”Lý Na kéo anh ta ngồi lên giường đất, nhỏ giọng nói: “Mẹ đi trông con giúp chúng ta, anh cũng biết miệng mẹ rồi đấy, em sợ đến lúc đó bà ấy sẽ gây chuyện.”
Từ Dương nén cười, anh ta hiểu ý của vợ, sợ mẹ vợ không hợp với cha mẹ anh ta, đến lúc đó lại ầm ĩ.
Anh ta nghĩ một lát nói:
“Trước tiên cứ ở cùng nhau một khoảng thời gian xem, không được thì chúng ta ở riêng, đến lúc đó anh thuê nhà cho mấy mẹ con, dọn ra là được.”Từ Dương nghĩ thầm, tuy nói mẹ vợ là đến trông con cho bọn họ, nhưng không thể vì mẹ vợ ấm ức cha mẹ và em trai em gái nhà mình được.
Lý Na biết chỉ có biện pháp này, hi vọng mẹ cô ấy có thể hợp với cha mẹ chồng, nếu không cô ấy và Từ Dương kẹp giữa quá khó xử.
Cô ấy hỏi: “Anh mua vé chưa? Khi nào chúng ta đi?”
“Đã mua xong, vé tối ngày mai, sáng sớm ngày kia đến Bắc Kinh. Anh vừa gọi đến trường cho cha mẹ, đến lúc đó Tiểu An sẽ đến ga tàu hỏa đón chúng ta.”Mẹ Lý tươi cười đầy mặt nói: “Trông đứa bé có gì vất vả? Con ở bộ đội suốt ngày mới vất vả, mau ngồi đó nghỉ ngơi một lát đi, mẹ đi nấu cơm.”
Từ Dương ôm con trai đi đến phòng ngủ.
Lý Na cười hỏi: “Xin nghỉ rồi sao?”
“Xin nghỉ hai mươi ngày, chỗ chúng ta cách Bắc Kinh gần, một ngày là đến, đợi em khai giảng anh lại về.”“Mẹ, mẹ đúng là thích nhọc lòng, sau này những chuyện này con và Từ Dương sẽ xử lý, mẹ chỉ cần trông Hiên Hiên là được, chuyện khác mẹ đừng nhúng tay.”
Mẹ Lý bị con gái nói như vậy hơi tức giận, còn không phải vì tốt cho cô ấy, con nhóc thối không biết tốt xấu.
Khi Từ Dương trở về mẹ vợ anh ta đang dỗ Hiên Hiên, vợ anh ta đã thu dọn hành lý gần xong.
Anh ta đi qua ôm lấy con trai, cười nói: “Mẹ, mẹ vất vả quá, con trông Hiên Hiên cho ạ, mẹ đi nghỉ ngơi đi.”Lý Na bất đắc dĩ nói: “Mẹ, con không có ý này, mẹ đi theo con, một mình cha ở nhà làm sao bây giờ?”
“Ông ấy lớn như vậy, còn không biết chăm sóc bản thân ư? Hơn nữa sang năm cha con cũng sẽ về hưu, đến lúc đó có thể cùng trông Hiên Hiên.”
Lý Na thở dài, Hiên Hiên còn chưa đến một tuổi, giao cho người khác trông cô ấy không yên tâm lắm.
Cha mẹ chồng phải đi làm, cô ấy cũng phải đi học, chỉ có thể đưa mẹ cô ấy qua giúp trông con.Lý Na nhắc nhở:
“Tiểu An mới 19 tuổi, còn sắp đi học nữa, sao còn không nhỏ? Mẹ, con nói cho mẹ biết, chuyện của nhà chồng con mẹ đừng can thiệp vào.”
Mẹ Lý khinh thường nói:
“Chuyện của người ta mẹ mới lười quản, mẹ là sợ đến lúc đó có chị em dâu không bớt lo, với tính cách này của con thì không đấu lại được người ta.”
Lý Na cười nói: “Ngày kia có thể gặp Ngưu Bì Đường rồi, thời gian trôi qua thật nhanh, ba đứa đã hơn hai tuổi.”
“Vừa rồi cha nói với anh, Tiểu Ninh và Tiếu Đường đến phía nam, tối qua Ngưu Bì Đường khóc rất hăng.”
“Tiểu Ninh và Tiếu Đường đến phía nam, vậy mấy đứa bé ℓàm sao bây giờ?”
Từ Dương nhớ tới những ℓời cha anh ta mới nói, cảm thấy rất buồn cười.