Chương 435: Kiểu Áo Tôn Trung Sơn
Chương 435: Kiểu Áo Tôn Trung Sơn
Ông Vương vội nói: “Cháu đừng tiêu tiền nữa, quần áo như vậy có thể mặc rất nhiều năm.”
Tiểu Mạc nắm tay bọn họ nói: “Ông Vương, ông Thất, hai người mau về thử xem mặc vừa không?”
“Được được, bây giờ đi thử.” Hai ông cầm quần áo vui sướng về phòng thử.
Lại nói với đám Từ Ninh: “Chị, đi thôi!”
Mẹ Từ đặt giày trong tay xuống đi ra ngoài.
Bà Vương và Lý Na đi theo sau, mẹ Lý cũng đặt kim chỉ trong tay đi ra.
“Bà Vương, mẹ, chị dâu!” Lục Tiếu Đường và Từ Ninh chào hỏi mấy người.Tiểu Mạc ở bên cạnh trêu ghẹo: “Đương nhiên đương nhiên, con rể là nửa con trai, thím không thương con trai thì thương ai.”
Lại cười nói với mẹ Từ: “Mẹ, sau này anh cả có người thương, mẹ chỉ cần thương ba bọn con là được.”
Mấy người bị cậu bé chọc cười to, Từ Dương cười đi tới chuẩn bị thu thập cậu bé.Em gái và em rể của Từ Dương đúng là xuất sắc!
Từ Ninh nhìn thấy mẹ Lý đứng phía sau, cười nói:
“Đây là thím thông gia đúng không ạ? Trước đây thường xuyên nghe anh trai cháu nói thím rất thương anh ấy, cuối cùng hôm nay cũng gặp được thím.Tiểu Mạc không đợi anh ta đi tới, lập tức chạy về phía Lục Tiếu Đường, nhảy lên lưng anh ôm cổ anh cười nói:
“Anh rể, cứu em.”
Ngưu Ngưu và Bì Bì vừa thấy cậu cả muốn đánh cậu út, lập tức ôm chân kêu lên:Vừa rồi Tiểu Mạc nói với cháu, thím thông gia trông cháu trai rất tốt, thím vất vả rồi.”
Mẹ Lý nghe xong lời cô nói, vui sướng nói:
“Nghe cháu nói kìa, đều là con cháu nhà mình, thương thằng bé không phải là chuyện đương nhiên ư? Hiên Hiên cũng rất ngoan, trông thằng bé không mệt chút nào.”Mấy người bị cậu bé chọc cười, Ngưu Ngưu Bì Bì kéo tay cậu út chạy về phía sau, ba người lớn dẫn theo Đường Đường đi theo sau.
“Mẹ, bà Vương, chị và anh rể cháu đã trở về.” Người còn chưa tới, giọng nói đã truyền tới sân sau.
Ngưu Ngưu và Bì Bì cũng lớn tiếng nói: “Bà ngoại, cha mẹ cháu đã về, mua rất nhiều đồ ăn ngon.”Mẹ Lý ở phía sau nhìn đôi nam nữ đứng đó, nam cao lớn trông vô cùng tuấn tú.
Nữ vóc dáng không thấp, dáng người thon thả mảnh mai, làn da trắng như sứ, đôi mắt đen láy giống như có thể hút người ta vào.
Nhìn kiểu gì cũng không giống người từng sinh ba đứa bé, còn thủy nộn hơn cô gái nhỏ mười tám mười chín tuổi.
“Cậu cả hư, cậu dám đánh cậu út của cháu, chúng cháu sẽ bảo ông ngoại đánh cậu.”
Từ Ninh không thấy được cha Từ, nên hỏi: “Mẹ, cha đâu ạ?”
“Đến trường, sắp khai giảng, hiệu trưởng bảo ông ấy đến trường sắp xếp chuyện đón sinh viên.”
“Vậy chúng con không đợi cha nữa, ℓát nữa con dẫn Ngưu Bì Đường về bên đại viện ở hai ngày, ngày kia Tiếu Đường cũng phải về bộ đội, ngày mai còn phải mời mấy anh em của anh ấy ăn cơm.”
Đám Đại Lâm ngượng ngùng, muốn ℓấy tiền trả Từ Ninh, bị cô giáo huấn một trận:
“Trước đây khi ở thôn Du Thụ, các em thường xuyên giúp chị ℓàm việc, ngay cả cơm cũng không ăn, chị còn chưa nói trả tiền cho các em đâu. Hiện giờ mua bút máy cho các em, các em ℓại muốn trả tiền cho chị, có phải không coi chị ℓà chị hay không?”
Lúc này ba người mới nhận ℓấy.