Chương 471: Nói Xấu Sau Lưng
Chương 471: Nói Xấu Sau Lưng
“Đúng thế, tôi cảm thấy Từ Ninh không phải ℓà ℓoại người như vậy. Chồng tôi cũng ở nông thôn, cũng không đỗ đại học, nhưntg chuyện này có ℓà gì, sau này tôi học đại học xong sẽ trở về tìm anh ấy.”
Vương Vi Vi không tán thành cách nói của bọn họ:
“Các cô không xem quần áo Từ Nirnh mặc sao? Đó ℓà người muốn trở về nông thôn chịu khổ ư?
Mấy người kinh ngạc nhìn về phía cô, người nào cũng không nghĩ tới cô ngủ trên giường.
Từ Ninh thong thả xuống giường, đi giày vào, sau đó nắm tóc cô ta, kéo cô ta ngồi xuống giường.
Sau đó tay đặt trên cổ cô ta khoa chân múa tay hai cái, lạnh mặt nói:
“Tôi ở đó kết hôn sinh mấy đứa con, liên quan gì tới cô? Nếu lại để tôi nghe được cô nói linh tinh về tôi, tôi sẽ đánh cô thành đầu heo, sau đó lại đến trường học tố cáo cô.”
Vương Vi Vi bị động tác của cô dọa sợ, hoảng sợ gật đầu, không nói được một câu nên lời.Cô ta được nuông chiều từ nhỏ tới lớn, cho dù không hợp với chị em trong nhà, bạn học, cùng lắm là cãi nhau mấy câu, chưa từng gặp phải người một lời không hợp là ra tay đánh người như vậy.
Từ Ninh vỗ nhẹ gương mặt cô ta hai cái, cười nói:
“Sớm thức thời như vậy không phải tốt lắm sao? Cô biên soạn về tôi với người ta như thế nào, đi thu hồi những lời đó lại ngay, sau này quản miệng mình cho tốt, nếu không tôi sẽ dạy cô làm người như thế nào.”
Sau khi nói xong thì đứng dậy vỗ tay, nhìn về phía Đường Diễm Lệ.Đường Diễm Lệ cười nói: “Từ Ninh, tôi thật sự chưa từng nói gì về cô.”
Từ Ninh nhìn cô ta một cái, không để ý tới.
Cô cười nói với đám Triệu Á Phỉ: “Mau nghỉ ngơi đi, sắp phải đi học rồi.”
Sau khi nói xong thì trèo lên giường mình tiếp tục ngủ.Mấy người trong ký túc xá hoàn hồn lại từ trong khiếp sợ, liếc mắt nhìn nhau một cái, đều thấy được ý cười trong mắt đối phương.
Thường ngày Từ Ninh thoạt nhìn hiền lành dịu dàng, không nghĩ tới còn là người lợi hại như vậy!
Buổi chiều Từ Ninh tan học về nhà, không quan tâm tới mấy lời đồn kia, hôm nay cô định tới chỗ Tiểu Mạc bày quán nhìn xem.
Sáng sớm trước khi cô đi học, Tiểu Mạc đã bảo cô chuẩn bị quần áo thật tốt.Cô ta nhìn về phía Từ Ninh, tuy Từ Ninh đang cười nhìn cô ta, nhưng trong mắt không có chút ý cười.
Thường ngày thấy tính tình cô rất dịu dàng, còn tưởng cô là người dễ nói chuyện.
Tuy cô ta hơi sợ hãi, nhưng vẫn giảo biện:
“Chẳng lẽ những lời tôi nói không phải là thật sao? Là tự cô nói cô kết hôn ở nông thôn, còn sinh mấy đứa bé, tôi lại không nói dối.”Trước đây thỉnh thoảng giữa trưa cô mới về ngủ một lát, luôn là ăn cơm xong mới đến, ngủ một lát là đi học, buổi chiều tan học thì đi thẳng về nhà.
Vương Vi Vi có chút chột dạ, nói xấu sau lưng người ta còn bị người ta nghe được.
Cho dù da mặt cô ta dày, cũng có chút ngượng ngùng, tuy cô ta cho rằng những lời cô ta nói đều là thật.
…
Bọn họ tan học sớm, đã dẫn mấy anh em đến quảng trường bày quán, Từ An và Lý Na tan học xong thì đến quảng trường tìm cậu bé.
Ông Thất và ông Vương nhìn bên Tiểu Mạc, ℓại đi nhìn bên Đại Hải, sợ bọn họ còn nhỏ không chú ý được hết, quần áo bị người ta trộm mất.
Tiểu Mạc đang giới thiệu áo cho một cô gái:
“Chị, chị mua chiếc màu trắng này đi, chị mặc vào chắc chắn rất đẹp.
Làn da của chị trắng, chị ℓại trông xinh như thế, mặc chiếc áo này vào đi trên đường có mặt mũi cỡ nào!”