Thập Niên 60: Mang Theo Không Gian Làm Thanh Niên Trí Thức ( Dịch Full )

Chương 472 - Chương 472: Còn Có Thể Lừa Gạt Như Vậy

Chương 472: Còn Có Thể Lừa Gạt Như Vậy
Chương 472: Còn Có Thể Lừa Gạt Như Vậy
canvasb2b4720.pngCô gái này hỏi giá xong, cảm thấy hơi đắt, một chiếc áo cộng thêm một cái quần đã sắp 30 tệ, nên mặc cả với cậu bé:

“Có thể rẻ hơn một chút không? Quần áo của em còn đắt hơn bên bách hóa.”

Tiểu Mạc nhỏ giọng nói với cô ta:

canvasb2b4721.pngTổng cộng chỉ có mấy chục bộ, nếu hôm nay chị không mua, hai ngày nữa sẽ không còn.

Tiểu Mạc khó xử nói: “Chị, không phải chị chê đắt ư?”

“Ai nói chị chê đắt? Chị lấy cái màu trắng này, quần cũng lấy.”

“Nhưng mà…” Tiểu Mạc nhìn thoáng qua Cương Tử nói: “Cương Tử, hay là bán cho chị gái này đi, lấy cho chị em cái màu đỏ, màu đỏ cũng đẹp.”

Không đợi Cương Tử nói chuyện, cô gái kia đã đưa tiền cho Tiểu Mạc, cầm lấy quần áo rời đi.
Từ Ninh giơ ngón tay cái với hai bọn họ.

Từ An và Lý Na ở bên cạnh nhìn tới sửng sốt, còn có thể lừa gạt như vậy ư?



Hôm nay Tiểu Mạc bán được nhiều hơn ngày hôm qua, hai mươi chiếc áo cánh dơi còn thừa bốn chiếc, quần ống thẳng bán hết, quần ống loe còn năm chiếc.
Tiểu Mạc vội nói: “Sao em không nói sớm? Màu trắng đã bán hết, chỉ còn chiếc này.”

Lại cười nói với cô gái kia: “Chị, chị xem hay là chị chọn màu khác đi, chị gái của em muốn giữ lại mặc.”

Nói xong thì gấp chiếc áo kia, định cất đi.

Cô gái kia sốt ruột: “Sao em có thể như vậy? Chị đã chuẩn bị lấy, em lại nói không bán.”
Lý Na và Từ An nhìn Tiểu Mạc đứng đó đếm tiền với vẻ hâm mộ, chỉ một lát như vậy, tên nhóc này đã kiếm được mấy chục tệ.

Tiểu Mạc chia tiền cho mấy anh em, mỗi chiếc cho bọn họ một hào.

Từ Ninh cho cậu bé thêm trích phần trăm, cậu bé cũng thêm cho mấy anh em.

Tiểu Mạc cầm tiền hào sảng nói: “Chủ nhật em đi mua thịt, xuống bếp làm một bữa cho mọi người, em mời.”
Em là thấy hai chúng ta hợp ý như vậy, mới khuyên chị mau. Chị xem ở chỗ em nhiều người như vậy, sao em không khuyên?

Bởi vì bọn họ không có khí chất này, quần áo mặc trên người bọn họ không phải uổng phí ư?”

Cô gái kia được khen có chút vui vẻ, nhưng vẫn hơi luyến tiếc:

“Một bộ quần áo này cũng quá đắt rồi, tiền lương một tháng của chị chỉ có bốn năm chục tệ.”
Tiểu Mạc vừa nghe thấy thế thì cảm thấy đã tới lúc, lại tiếp tục khuyên:

“Chị gái à, sao chị còn luyến tiếc với bản thân như vậy? Một tháng chị nhận được lương bốn năm chục tệ, sao ngay cả bộ quần áo cũng luyến tiếc mặc, sao có thể bạc đãi mình như thế? Chúng ta kiếm tiền làm gì, còn không phải vì ăn mặc.”

Tiểu Mạc thấy cô ta còn do dự, lập tức liếc mắt ra hiệu với Cương Tử.

Cương Tử cười nói: “Anh Mạc, chiếc này chị gái không cần thì thôi. Áo cánh dơi màu trắng hình như chỉ còn hai chiếc, chị gái em muốn một chiếc, giữ lại chiếc này đi! Buổi tối em mang về, coi như em mua.”


Lý Na cười hỏi: “Tiểu Mạc, có thể gọi món không?”

canvasb2b4722.png“Hai đứa vẫn còn nhỏ, đợi các cháu ℓớn hơn chút cậu sẽ dẫn hai đứa đi kiếm tiền. Hai đứa ở nhà nghe ℓời cụ nói, hôm nào cậu dẫn các cháu đi mua kẹo ăn.”

Ngưu Ngưu có chút không phục:

“Lần nào cậu út cũng nói bọn cháu nhỏ, hiện giờ chúng cháu không đái dầm nữa, đã ℓà người ℓớn.”

canvasb2b4723.pngTừ Ninh vội vàng giơ tay nói: “Em đừng trừng chị, không phải chị nói, chị chưa nói mà.”

Cậu bé ℓại trừng Từ An, Từ An ℓập tức ℓàm sáng tỏ: “Anh cũng không nói.”







Bình Luận (0)
Comment