Chương 473: Tính Toán Của Tiểu Mạc
Chương 473: Tính Toán Của Tiểu Mạc
Sau khi nói xong cậu bé cầm tiền hầm hừ về phòng, đi tới cửa ℓại xoay người nói một câu:
“Chủ nhật cháu không mời khách nữa.”
Mấy người ℓớn dư ℓại ở bên ngoài nén cười, người nào cũng không dám cười ra tiếng, sợ bị tên nhóc kia tính sổ sau.
Mẹ Lý vui vẻ nói: “Tiểu Mạc à, đãi ngộ của cháu thật cao, còn có người gắp đồ ăn cho, còn ℓau miệng.”
Mẹ Từ thấy cậu bé còn ở đó làm mất mặt, cười mắng: “Tên nhóc thối, còn chưa xong à, có phải con muốn bị ăn đòn hay không?”
Tiểu Mạc hừ một tiếng, nói với Ngưu Bì Đường: “Mấy đứa ngoan ngoãn ăn cơm đi.”
Ngưu Bì Đường cùng đáp: “Vâng, cậu út.”
Từ Ninh nhìn ba chó săn nhỏ trong nhà, thì không nhịn được vui vẻ, sao lại đáng yêu như thế.Trong lòng Tiểu Mạc vô cùng vui vẻ, không cần mời, còn có thể tiết kiệm được mấy đồng, tiền cậu bé tiết kiệm là có chỗ dùng.
Anh em của cậu bé còn ở thôn Du Thụ bên Đông Bắc, cậu bé muốn mua ít sách và tài liệu học tập, bảo anh Kiến Dân và anh Đại Lâm mang về cho bọn họ.
Còn có bà Tam, bà Thái Hoa, cùng mấy thím đối xử tốt với cậu bé, cũng phải mua ít điểm tâm mang về cho bọn họ.
Cậu bé lại thở dài, không biết khoảng thời gian trước gửi thư, mấy anh em của cậu bé đã nhận được chưa?…
Tống Minh Viễn bán quần áo cũng nhanh, lần trước Tiểu Ninh mang cho anh ta hai túi to, anh ta và Minh Vũ đã bán gần hết.
Ngày mai là chủ nhật, có vẻ Từ Ninh không tới, nếu không tới thì anh ta qua tìm cô lấy quần áo.
Minh Vũ vừa dọn quần áo vừa nói:“Anh rể, ngày mai chúng ta đến bên chị dâu nhìn xem đi, bảo chị ấy cũng bán bên này. Bên đại học Bắc Kinh hơi hẻo lánh, lượng người cũng ít, quần áo bán ở đó hẳn là không dễ bán như vậy.”
“Cũng không còn thừa nhiều quần áo, ngày mai em tiếp tục bày quán, anh đến chỗ Tiểu Ninh nhìn xem, thuận tiện mang ít quần áo trở về.”
Minh Vũ nói:
“Không biết chỗ chị dâu còn bao nhiêu quần áo, có đủ bán đến khi trường học nghỉ học không? Anh rể, ngày mai khi anh đi thì hỏi một chút, nếu không nhiều em chuẩn bị xin nghỉ đến tỉnh Quảng một chuyến.”Ông Thất nhân cơ hội nói:
“Tiểu Mạc, hôm nay chân ông Thất lại không thoải mái, buổi tối cháu ngủ cùng ông đi, xoa bóp chân giúp ông.”
Tiểu Mạc vừa nhìn là biết ông Thất lừa cậu bé, đắc ý nói:
“Ông già rồi không thể rời khỏi cháu, xem sau này ông còn nói cháu đái dầm nữa không. Cháu chưa từng tiểu lên giường, chưa bao giờ đái dầm, khi còn nhỏ cháu rất ngoan.”Tiểu Mạc không biết, mấy anh em của cậu bé cũng đang nhắc mãi cậu bé, mấy đứa bé vừa đọc thư vừa khóc.
Tiểu Vượng nức nở nói: “Anh Mạc không quên chúng ta, nói chúng ta chăm chỉ học tập, đến lúc đó đến Bắc Kinh học đại học.”
Chuy Tử cầm mấy cái tem nói: “Anh Mạc còn cho chúng ta mấy cái tem, chúng ta viết thư gửi cho anh ấy đi.”
Tam Đản đến chỗ cặp sách lấy bút và vở: “Bây giờ chúng ta viết đi, ngày mai bảo ông nội đi gửi giúp chúng ta.”Từ An gắp một miếng thịt cho cậu bé, nói:
“Đúng vậy, em ngoan nhất, từ trước tới nay em chưa từng tiểu lên giường, là người khác tiểu, nhanh ăn cơm đi.”
Lý Na cười trêu chọc cậu bé: “Tiểu Mạc, chủ nhật em còn mời không, hôm nay em kiếm được nhiều tiền như vậy, không mời bọn chị ăn một bữa đâu được.”
“Không mời, nam tử hán đại trượng phu nói chuyện giữ lời, nói không mời là không mời.”
Tống Minh Viễn trừng anh ta một cái:
Ngay cả mẹ anh ta đều đứng về phía Tiểu Linh, một chút việc nhỏ đều để Tiểu Linh đánh anh ta.
Anh ta bất đắc dĩ thở dài nói: “Anh rể, em biết rồi.”