Thập Niên 60: Mang Theo Không Gian Làm Thanh Niên Trí Thức ( Dịch Full )

Chương 476 - Chương 476: Có Nhớ Cháu Nội Ngoan Hay Không Ạ

Chương 476: Có Nhớ Cháu Nội Ngoan Hay Không Ạ
Chương 476: Có Nhớ Cháu Nội Ngoan Hay Không Ạ
canvasb2b4760.png“Cưới vợ thì cần tiền, cần rất nhiều tiền, chính vì nhà em còn chưa có tiền mua bốn món đồ cần cho khi cưới (máy may, xe đạp, đồng hồ đeo tay, radio), cho nên hiện giờ chú út em còn chưa cưới được vợ.”

Tiểu Mạc vỗ tay nói:

“Đúng vậy, chính ℓà cần tiền. Anh hai, chẳng ℓẽ các anh muốn sau này cũng như vậy sao?

canvasb2b4761.pngNếu Từ Ninh nhìn thấy Tiểu Mạc diễn thuyết, chắc chắn sẽ nói đây ℓà thủ ℓĩnh của bán hàng đa cấp sau này mà.

Mấy người lớn đều bị bọn họ chọc cười, còn có thể dạy dỗ anh em như vậy, ngoại trừ Tiểu Mạc cũng không có ai.

Tiểu An và Tiểu Mạc phải dẫn Ngưu Bì Đường đến đại viện, nên bảo Lý Na và đám Kiến Dân đến quảng trường bày bán thử xem trước.

Tiểu Mạc ngồi trên xe đạp lại không yên tâm dặn dò mấy câu: “Chị dâu, các chị đừng ngượng ngùng, nghĩ tới giò to, đùi gà to nhé.”

Lại nói với đám Kiến Dân: “Anh Kiến Dân, anh đl, anh Tiểu Phạm, nghĩ tới vợ và bốn món đồ cần mua ấy, cố lên.”
Khi đám Tống Minh Viễn dẫn theo mấy đứa bé đến đại viện, Lục Tiếu Nhiên và Từ Ninh đang ở phòng bếp nấu cơm, bà Tống và Trương Tiểu Linh đang ở phòng khách trông đứa bé.

Ngưu Bì Đường xuống khỏi xe đạp lập tức chạy vào phòng khách, vừa chạy vừa nói:

“Ông nội, bà nội, có nhớ cháu nội ngoan không ạ?”

Từ Ninh đang ở trong phòng bếp nghe thấy thế cũng bật cười, còn cháu ngoan, đúng là giỏi khoe khoang.


Minh Vũ cười ha ha:

“Tiểu Mạc à, anh trai thật sự không nhìn ra em còn có tiềm lực này, không tệ không tệ, sau này chắc chắn có tiền đồ.”

Vừa rồi Tiểu Mạc giảng quá nhập tâm, không thấy được bọn họ đứng ở cửa.
Nghe thấy tiếng cười của Minh Vũ, mới chạy tới tiếp đón: “Anh rể, anh Minh Vũ, sao hai anh tới đây!”

Tống Minh Viễn sờ đầu cậu bé, cười nói: “Tới đón mấy em tới đại viện.”

Tiểu Mạc vỗ đùi: “Ai da, em quên mất hôm nay phải đến đại viện thăm bác Lục và bác gái Lục.”

Lại nói với mấy người trong phòng:
“Các anh em, hôm nay tan trước, anh còn chút việc, giữa trưa cũng không đi bày quán. Buổi chiều anh sẽ trở về sớm một chút, chúng ta đi bày ở chỗ cũ đi.”

“Vâng, anh Mạc.”

Cậu bé lại dặn dò: “Buổi sáng đừng đi ra ngoài chơi, làm xong hết bài tập, nếu ai học tập thụt lùi thì không cho người đó đi bày quán.”

Đại Hải nói: “Anh Mạc, anh yên tâm đi, vì bày quán, bọn em nhất định sẽ chăm chỉ học tập.”
Bà Tống cười đón mấy đứa bé: “Ông bà nội của các cháu còn chưa tan làm.”

Ngưu Ngưu nói: “Bà Tống cũng là bà nội của bọn cháu mà, chúng cháu cũng nhớ bà.”

“Ai ui, xem cái miệng nhỏ của Ngưu Ngưu này, đúng là ngọt.”

Bì Bì và Đường Đường nghe bà ấy khen anh trai nói ngọt, cũng tranh nhau nói: “Bà Tống, chúng cháu cũng nhớ bà.”
Minh Vũ lại cười to: “Tiểu Mạc à, anh thật sự rất thích em, hay là hai ta kết phường làm chung đi.”

Tiểu Mạc không tán thành nhìn anh ta một cái, nói:

“Anh Minh Vũ, anh làm sao vậy? Không phải là anh đang kết phường với anh rể em sao? Cho dù anh ưu tú tới mấy, em cũng không thể cạy góc tường của anh rể em được.”

Lúc này không chỉ Minh Vũ, ngay cả Tống Minh Viễn cũng cười ha ha, tên nhóc này không chỉ thông minh, EQ còn rất cao.


“Được rồi được rồi, bà Tống cũng nhớ các cháu, mau tới đây chơi với anh chị đi.”

canvasb2b4762.png“Chị, mấy bọn họ chỉ có giỏi nói thôi, thường ngày rất ương bướng, còn giỏi tranh cãi, có đôi khi nói khiến em á khẩu không trả ℓời được.”







Bình Luận (0)
Comment