Thập Niên 60: Mang Theo Không Gian Làm Thanh Niên Trí Thức ( Dịch Full )

Chương 478 - Chương 478: Chính Thức Nói Lời Cảm Ơn

Chương 478: Chính Thức Nói Lời Cảm Ơn
Chương 478: Chính Thức Nói Lời Cảm Ơn
canvasb2b4780.pngCòn có trước đây nữa, nếu không có em ở bên chăm sóc cha mẹ, chị em cũng sẽ không an tâm như vậy.

Tiểu Ninh, hôm nay anh rể ở đây chính thức nói ℓời cảm ơn với em, nếu sau này cần anh ℓàm gì, em cứ việc mở miệng.”

Từ Ninh rất kinh ngạc, không nghĩ tới anh ta sẽ nói với mình những ℓời này:

canvasb2b4781.png“Tiểu Ninh, đây ℓà anh rể em bảo chị đưa cho em, tiền bán quần áo trong khoảng thời gian này ở đây.”

“A, một mình con xin nghỉ sao, hai em không nghỉ ạ? Các em không muốn ở đây chơi à?”

Bì Bì nhìn thoáng qua sắc mặt mẹ, không nói chuyện.

Đường Đường lắc đầu nói: “Anh trai, chúng em không muốn chơi, chúng em muốn đi học.”

Từ Ninh nhìn thoáng qua hai đứa bé khác, coi như bọn họ thức thời.
Đã đứng bên cạnh bọn họ mấy ngày, chỉ cần bọn họ bày quán ở đây, cậu bé sẽ ở bên cạnh nhìn chằm chằm.

Cậu bé hỏi Đại Hải: “Em quen đứa bé kia không? Mấy ngày nay thường xuyên nhìn thấy cậu ấy.”

Đại Hải nhìn thoáng qua bên kia, gật đầu nói:

“Anh Mạc, cậu ấy tên Bùi Dũng Tuấn, cùng ngõ nhỏ với chúng ta.
Lúc này Ngưu Ngưu mới phát hiện sắc mặt mẹ không thích hợp, vội vàng cúi đầu nhỏ giọng nói một câu:

“Con cũng không thích chơi, con cũng muốn đi học.”

Tiểu Mạc mới bán được một chiếc áo sơ mi trắng, hiện giờ không có ai, đang chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.

Thấy một bé trai khoảng bảy tám tuổi vẫn luôn nhìn chằm chằm bọn họ, đứa bé kia gầy y như que củi, quần áo trên người cũng rách tung tóe.
Cô nhận lấy tiền, cầm một phần mười đưa cho Lục Tiếu Nhiên, bảo cô ấy đưa cho Tống Minh Viễn và Minh Vũ, đây là tiền chia cho bọn họ.

Bán hết đống hàng lần này, lại nhập thêm hàng không thể chia theo tỉ lệ này.

Tuyến đường là Minh Vũ tìm, Tống Minh Viễn cũng xuất lực, đợi Lục Tiếu Đường trở về lại bàn bạc sau này chia như thế nào.

Cô mới chia tiền cho Lục Tiếu Nhiên xong, Tiểu Mạc chạy từ ngoài vào, nhìn thấy cô thì hỏi:
Ngưu Ngưu không thấy được sắc mặt của mẹ mình, còn ở đó hưng phấn nói:

“Mẹ, chúng con có thể xin nghỉ, giáo viên của bọn con nói trong nhà có việc thì nói với giáo viên một tiếng là được! Hai ngày trước Vương Tiểu Hoa lớp bọn con cũng xin nghỉ.”

Cô gật đầu nói:

“Được, vậy hôm nay con đừng đi về nữa, ngày mai mẹ xin nghỉ với giáo viên của con, nói con ở nhà bà nội chơi không muốn đi học.”
Ngưu Ngưu chạy tới hỏi: “Mẹ, chúng ta phải về ạ?”

“Đúng vậy, chúng ta phải về bên kia, cuối tuần sau lại dẫn các con đến thăm ông bà nội nhé.”

“Mẹ, con không muốn đi, chúng con ở chỗ này chơi hai ngày, con còn chưa chơi đủ với ông bà nội.”

Từ Ninh nhìn cậu bé, nói: “Các con không đi học sao?”
“Chị, khi nào chúng ta trở về, em còn phải bày quán bán quần áo nữa.”

Từ Ninh thở dài, hiện giờ tên nhóc này để mắt tới tiền nhất, suốt ngày muốn bày quán.

“Chị, chị và Tiểu Linh đạp xe đưa chúng em về đi, đám anh rể đang ở tứ hợp viện kéo hàng, có khả năng không về sớm như vậy.”

“Được, vậy em thu dọn đồ đi, chị và Tiểu Linh đi đẩy xe đạp ra.”


Cha mẹ cậu ấy qua đời khi cậu ấy còn nhỏ, năm kia bà nội cũng mất.

canvasb2b4782.pngHai ngày nay có rất nhiều sinh viên tới chỗ em mua, chị, khí chất của chị tốt như thế, mua một chiếc mặc đi!”

Hai cô gái chọn ℓựa một ℓát, một người mua một chiếc quần, một người mua áo cánh dơi.







Bình Luận (0)
Comment