Thập Niên 60: Mang Theo Không Gian Làm Thanh Niên Trí Thức ( Dịch Full )

Chương 479 - Chương 479: Bùi Dũng Tuấn

Chương 479: Bùi Dũng Tuấn
Chương 479: Bùi Dũng Tuấn
canvasb2b4790.pngHai cô gái nghe xong cảm thấy có hứng thú, cười hỏi cậu bé:

“Khi nào đến? Là kiểu dáng gì vậy? Em đã nhìn thấy chưa? Nói cho bọn chị nghe xem.”

“Hai chị gái, em cũng chỉ nhìn hàng mẫu mà thôi, cảm thấy khá đẹp. Nếu các chị muốn, ngày mai em mang tới cho các chị xem.

canvasb2b4791.png“Vậy ngày mai em mang hàng mẫu tới đây cho bọn chị xem.”



Đám Từ An và Kiến Dân cũng ở đó chia tiền, Kiến Dân nhìn tiền trong tay, kinh ngạc hỏi:

“Tiểu An, có phải chia nhầm hay không? Sao lại nhiều như vậy?”

Đại Lâm và Phạm Tư Triết cũng có chút không dám tin.
Mấy ngày nay rét tháng ba, thời tiết còn hơi lạnh, bên trong Tiểu Mạc mặc áo len, bên ngoài là áo khoác ngắn, còn cảm thấy lạnh căm căm.

Cậu bé thu dọn sạp xong, đặt tay nải đựng quần áo lên xe đạp của ông Vương.

Bảo ông Vương và mấy anh em đợi cậu bé một lát, cậu bé đi về phía Bùi Dũng Tuấn.

“Cậu muốn bán quần áo với chúng tôi không? Lấy trích phần trăm, bán một chiếc quần áo mỗi người được chia một hào.”
“Chính là muốn đám người đó không mua được sốt ruột một chút, qua một thời gian tới thì nói không còn hàng, lần sau còn phải tăng giá, như vậy bọn họ sẽ không làm bộ làm tịch nữa.”

Lý Na nhìn cô với vẻ sùng bái: “Tiểu Ninh, em thật thông minh, không khác Tiểu Mạc lắm.”

Từ Ninh nhìn cô ấy một cái không nói chuyện, chị lấy một người lớn như em so với trẻ con, nói hai bọn em thông minh như nhau, chị đây là khen em sao?

Lý Na không chú ý tới biểu cảm của cô, còn đứng ở đó tràn ngập hứng thú tính xem hôm nay kiếm lời bao nhiêu tiền.
Tiểu Mạc cười gật đầu: “Vậy ngày mai hai chị đừng tới sớm quá, ban ngày em còn phải đi học, 5 giờ chiều mỗi ngày mới bày quán ở đây.”

Hai nữ đồng chí cười gật đầu rời đi.

Mãi đến khi bọn họ dọn quán chuẩn bị về nhà, Bùi Dũng Tuấn còn đứng ở đó không nhúc nhích, đầu đôi giày lộ ngón chân.

Quần áo mặc cũng mỏng manh, phía trên quần có mấy mụn vá, mặc áo ngắn vừa nhìn là biết không phải của cậu bé.
Từ Ninh mặc quần ống loe, một chiếc áo sơ mi trắng, đứng ở đó hấp dẫn không ít người tới, mang mấy chục bộ quần áo gần như là bán hết.

Lý Na vừa cười vừa đếm tiền nói: “Tiểu Ninh, ngày mai chúng ta còn bày bên này không?”

“Chị dâu, ngày mai em không tới bên này, đến cửa trường đại học khác.”

“Nhưng mà hôm nay có mấy người không mua, nói lên ngày mai sẽ tới đây xem. Nếu mà chúng ta không tới, bọn họ đến đây tìm thì làm sao bây giờ?”
Đôi mắt của Bùi Dũng Tuấn giật giật, không nói chuyện, Tiểu Mạc thấy bờ môi của cậu bé hơi đen, hẳn là đông lạnh, lại nói với cậu bé:

“Nếu cậu muốn tới, 5 giờ chiều ngày mai đợi ở đây, chúng tôi tan học xong sẽ bày quán, cậu cùng bán với chúng tôi, cùng ngày có thể thanh toán tiền.”

Sau khi cậu bé nói xong thì đi theo đám ông Vương về nhà, cơ hội đã cho cậu bé, tới hay không phải xem cậu bé.

Hôm nay Lý Na và Từ Ninh bày ở cổng to, Lý Na mặc áo cánh dơi, mặc quần ống thẳng.


Buổi chiều bọn họ đi ra ngoài bày quán, chỉ bày mấy tiếng.

canvasb2b4792.pngHiện giờ chúng ta mới bắt đầu ℓàm, còn có chút chưa quen, đợi thuần thục xong chắc chắn kiếm được nhiều hơn.

Tôi sẽ dẫn các cậu hai ngày, đợi các cậu quen thuộc chúng ta chia ra bán, như vậy mỗi người có thể kiếm được nhiều hơn chút.”

Anh ta và đám Kiến Dân chia đều, bán đi bao nhiêu quần áo, trừ cho Từ Ninh, dư ℓại chia ℓàm bốn phần, bọn họ ℓấy giống nhau.

Tiểu Mạc cho anh em của mình ℓà phát tiền ℓương, bán một chiếc quần áo đi mỗi người sẽ được một hào.











Bình Luận (0)
Comment