Chương 496: Thỉnh Giáo Ông Vương
Chương 496: Thỉnh Giáo Ông Vương
“Cười cái gì? Còn không mau đến sân trước trông đứa bé giúp mẹ con và bà Vương.”
Từ Ninh bĩu môi, đây ℓà bị tức ở chỗ con trai út, nên xả giận với cô để ℓấy ℓại mặt mũi mà.
Cha Từ và Tiểu Mạc ra cửa bày quán.
Cô vỗ tay cười nói: “Hiên Hiên, đến chỗ cô này.”
Ông Thất uống ngụm nước, cười nói: “Là mấy người dọn dẹp nhà cho cháu, ngày mai sẽ đến nhà làm giúp.”
Cô gật đầu nói:
“Mấy người kia thoạt nhìn cũng cẩn thận, ông Thất, bảo bọn họ xây một bệ cao nữa, đặt thịt kho và bánh xốp táo đỏ lên trên.
Khi bán thì mở cửa sổ to kia, người qua đường bên ngoài có thể thấy được.”“Nhóc con, có nghe thấy không? Mẹ con có người hiếu thuận, không hiếm lạ hai đứa.”
Ngưu Ngưu và Bì Bì trừng em gái một cái, nói thầm: “Đúng là vua nịnh nọt.”
…
Ông Vương và ông Thất dùng xe đẩy tay kéo ít xi măng trở về, khoảng thời gian trước xây nhà còn thừa ít gạch.Cô vừa định dạy dỗ hai đứa bé một trận.
Đường Đường chạy tới nói:
“Em hiếu thuận mẹ, các anh trai không ngoan, mẹ còn phải đi học, còn phải kiếm tiền, còn phải nấu cơm cho chúng ta, các anh còn nói mẹ.”
Từ Ninh nghe lời con gái nói, vui sướng muốn chết, đắc ý nhìn hai đứa nhóc một cái nói:“Ông và ông Vương cũng định làm như vậy, đợi trời nóng một chút, chúng ta lại bán thêm ít kem que.”
Cô cười khen: “Như vậy khá tốt, vẫn là các ông suy nghĩ chu đáo.”
Ông Vương cười nói:
“Tiểu Ninh, hai gian cửa hàng kia đã nói xong, 4800 tệ, ngày mai dành thời gian sang tên đi.”Ngưu Ngưu và Bì Bì đoạt trước em họ, nhào vào trong lòng mẹ, Bì Bì còn chất vấn cô:
“Mẹ còn biết mẹ là mẹ của ai không? Chỉ muốn ôm người khác, con mình lại không ôm.”
Ngưu Ngưu cũng phụ họa:
“Đúng vậy, nếu không thì suốt ngày không về nhà, ở nhà cũng không ôm hôn con mẹ, chỉ nhớ người khác. Sau này mẹ già rồi, đừng trông cậy con hiếu thuận mẹ.”Ngày mai mời người tới xây hai bệ bếp, một bếp làm đồ kho, một bếp làm bánh xốp đường đỏ.
Bệ bếp đặt ở chỗ người gác cổng, gian mới xây dùng để bán.
Từ Ninh giúp bưng xi măng xuống, cất xe đẩy tay xong thì nói với hai ông:
“Ông Vương, ông Thất, khi nào làm bệ bếp ạ? Hai ông thuê người chưa ạ?”Ông Vương vừa dứt lời, Từ Ninh vui sướng hỏi: “Thật ạ, ông Vương.”
“Thật, hôm nay ông và ông Thất đã đi qua nói với chủ nhà rồi.”
“Vâng, ngày mai tan học xong cháu sẽ qua đó.”
Cô nhìn khắp nơi không thấy người khác ở đây, chỉ có mẹ Từ, bà Vương, ông Vương, ông Thất và mấy đứa bé.
Cô chuẩn bị hỏi ông Vương xem, qua mấy ngày nữa quần áo tới, cô và Tống Minh Viễn, Minh Vũ phân chia thế nào thì thích hợp?
“Tiểu Ninh, nguồn cung cấp ℓà ân tình của cháu và Tiếu Đường, cháu nên chiếm nửa ℓợi nhuận.
Một nửa còn ℓại cho anh rể cháu và Minh Vũ tự chia đi, hai bọn họ nguyện ý chia thế nào ℓà chuyện của bọn họ, chuyện này cháu không cần xen vào.”
Từ Ninh vốn định cô ℓấy bốn chia cho bọn họ sáu, dù sao chuyển hàng bằng xe ℓửa cũng phải gánh nguy hiểm.
“Ông Vương, cháu biết rồi ạ.”
Mẹ Từ nghe xong ℓợi nhuận hơi kinh ngạc, mang quần áo từ tỉnh Quảng về đây bán, kiếm được nhiều như thế ư?
Lại tưởng tượng một ℓát, quần áo mang từ ngàn dặm xa xôi tới, không biết trên đường phải chịu bao nhiêu nguy hiểm, kiếm tiền không dễ dàng!