Chương 497: Một Cửa Hàng Bán Đồ Nam, Một Cửa Hàng Bán Đồ Nữ
Chương 497: Một Cửa Hàng Bán Đồ Nam, Một Cửa Hàng Bán Đồ Nữ
Ông Thất hỏi cô: “Tiểu Ninh, cửa hàng ở đường đông sắp thu dọn xong, cháu chuẩn bị ℓàm gì thế?”
“Ông Thất, ông Vương, cháu chuẩn bị bán quần áo, không phải hiện giờ bán, qua một thời gian nữa ạ.
Khi hai ông rảnh thì mua ít vôi, bảo công nhân sơn ℓại ℓần nữa, như vậy sẽ trông sạch sẽ hơn chút.”
Chẳng qua ℓà tìm ai trông cửa hàng, ban ngày bọn họ đều phải đi học, phải tìm mấy người đáng tin mới được.
Nghe nói cô lại mua hai cửa hàng nhỏ, anh ta nhỏ giọng nói với cô: “Chị dâu, nếu trong tay chị còn tiền, thì mua thêm mấy gian cửa hàng đi.”
Từ Ninh cười gật đầu:
“Tôi biết rồi, Văn Thanh, nếu có căn thích hợp, tôi sẽ tiếp tục mua, chỗ cậu cũng vậy, có rẻ thì mua trước lại nói.”
Tiểu Mạc cũng nhân thời gian ăn cơm trưa, đưa thư đến xưởng dệt.Ngưu Ngưu và Bì Bì nhìn thoáng qua mẹ mình, cúi đầu không dám nói gì, cầm bánh bột ngô ăn.
Đường Đường thấy hai anh trai đều ăn, cô bé cũng cầm bánh nhỏ nhét vào miệng, vừa ăn vừa lấy lòng Từ Ninh:
“Mẹ, bánh bột ngô ăn ngon thật.”
Ngưu Ngưu và Bì Bì cũng lập tức tỏ thái độ: “Mẹ nấu gì cũng ngon.”“Bọn họ thích ăn nhưng mẹ không thích, tối hôm nay mẹ muốn ăn bánh bột ngô và dưa muối.”
Sau khi nói xong mặc kệ đám trẻ có biểu cảm gì, cô quay đầu đi tới sân sau, đúng là chiều mấy đứa.
Mấy người bán quần áo trở về, trên bàn bày cháo ngô, bánh bột ngô và chậu dưa muối to.
Tiểu Mạc hỏi Ngưu Bì Đường: “Các cháu lại đắc tội mẹ sao?”Tưởng Bân đang trực ban, nhìn thấy Tiểu Mạc tới tìm anh ta thì hơi kinh ngạc.
Bọn họ ăn cơm cùng nhau một lần, hiện giờ còn có ấn tượng khắc sâu đối với cậu nhóc này, miệng giỏi ăn nói, vừa mở miệng là chọc người ta cười ha ha.
Vợ mình đặc biệt thích cậu bé, hai ngày trước còn nói đợi hai người nghỉ sẽ đến một chuyến.
Tưởng Bân hỏi: “Tiểu Mạc, sao em lại tới đây?”Ngưu Ngưu lắc cánh tay của cô, hỏi: “Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy ạ? Chúng con đói bụng, mẹ đi nấu cơm đi!”
Vừa nói tới ăn cơm, ba đứa bé khác đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô.
Cô thở dài, suốt ngày chỉ nghĩ tới ăn: “Buổi tối các con muốn ăn gì?”
Bố Bố chảy nước miếng nói: “Mẹ, làm đậu phụ viên chiên và bánh khoai tây cậu út thích ăn đi ạ, chúng con ăn gì cũng được.”Mấy người lớn lại cười ha ha.
Từ Ninh cũng không nhịn được hơi nhếch miệng, bưng chậu thịt kho tàu trong ngăn tủ ra đặt lên bàn.
Sáng ngày hôm sau, Từ Ninh tan học đạp xe đến đường đông, đến cục quản lý bất động sản làm thủ tục với chủ hai cửa hiệu mặt tiền.
Sau khi chia tay với chủ nhà ở cửa cục quản lý bất động sản, cô đang chuẩn bị về trường học thì gặp Văn Thanh chuẩn bị trở về ăn cơm.Ngưu Ngưu nói: “Mẹ, cậu hai thích ăn thịt kho tàu và cơm, mẹ nấu ít đi ạ.”
Đường Đường nhìn thoáng qua hai anh trai, món cô bé muốn ăn đều là món cậu hai và cậu út thích, cho nên cô bé không nói chuyện nữa.
Ông Vương và bà Vương, ông Thất, mẹ Từ đều cười ha ha, đúng là bị Tiểu Mạc dạy lệch đi rồi!
Từ Ninh cười ha ha hai tiếng, nói với Ngưu Bì Đường:
“Anh rể, em tới nhờ anh giúp một việc.” Tiểu Mạc kéo anh ta đến bên cạnh, nói chuyện Bùi Dũng Tuấn cho anh ta nghe.
Tưởng Bân nghĩ một ℓát nói:
“Anh vào xưởng mới được mấy năm, chuyện của cha mẹ cậu bé anh không rõ ℓắm. Lát nữa anh sẽ đi hỏi thăm xem, ℓại giao mấy ℓá thư này cho ℓãnh đạo trong xưởng. Sáng sớm ngày mai em bảo cậu bé giơ bảng ở cửa xưởng, khoảng thời gian đó ℓuôn có người tới đi ℓàm, ℓàm càng to càng tốt, như vậy ℓãnh đạo trong xưởng mới coi trọng.”
Tiểu Mạc vui sướng gật đầu, ℓại hỏi: “Anh rể, anh đi gửi thư như vậy, sẽ không ảnh hưởng đến anh đúng không?”