Chương 509: Chống Lưng Cho Tiểu Mạc
Chương 509: Chống Lưng Cho Tiểu Mạc
Tống Minh Viễn nghiêm mặt không nói chuyện, Minh Vũ ngoài cười nhưng trong không cười nói:
“Nghe người anh em của tôi nói, cậu muốn mua quần áo cho vợ, không có tiền có phải không?”
Khỉ ốm vội xua tay nói:
Cho nên hôm nay bảo mấy anh em tới đây xem ℓà ai mắt mù như vậy, dám bắt nạt trên đầu máy anh đây.”
Tống Minh Viễn hừ lạnh một tiếng nói:
“Không có lần sau, mấy đứa bé này là bán quần áo giúp tôi, nếu để tôi biết các cậu chặn đường kiếm tiền của tôi, các cậu sẽ biết hậu quả.”
Khỉ ốm kia lau mồ hôi trên trán, cười nói: “Em biết rồi, đại ca.”
Sau khi nói xong thì dẫn hai tiểu đệ của anh ta chạy mát.Khỉ ốm lập tức xin lỗi:
“Hiểu lầm, chuyện này thật sự chỉ là hiểu lầm, các vị đại ca, là em có mắt không thấy Thái Sơn, sau này em không dám đùa như vậy nữa, mong các đại ca giơ cao đánh khẽ, tha cho em lần này.”
Minh Vũ liếc nhìn về phía Tiểu Mạc, Tiểu Mạc cười hì hì nói:
“Đại ca, nếu anh trai này là nói giỡn, lần này chúng ta đừng so đo với anh ấy đi? Dù sao anh ấy cũng không chậm trễ chúng ta bán đồ.”“Anh rể, tối hôm nay Tiểu Mạc bán quần áo còn nhiều hơn hai ta bán cả đêm, cậu nhóc này đúng là giỏi, miệng giống như bôi mật, lời nói dễ nghe gì cũng nói được.”
Tống Minh Viễn cười gật đầu, lại hỏi Từ An và đám Kiến Dân bán thế nào?
Từ An cười nói:
“Anh rể, khi tốt bán mười mấy chiếc, cũng có lúc bán mấy chiếc, chúng em không bán được nhiều bằng Tiểu Mạc.”Ba người ra khỏi quảng trường mới thở phào nhẹ nhõm, người thanh niên lùn nhất nói:
“Đại ca, vừa rồi ở gần đó không chỉ có mấy người kia, em thấy bên cạnh còn có mấy người nhìn chằm chằm chúng ta, có lẽ là cùng một bọn với bọn họ.”
Khỉ ốm nghĩ một lát nói:
“Sau này đừng đi trêu chọc bọn họ, đám người này có thể lấy quần áo tới đây bán, chắc chắn là có chút bản lĩnh, chúng ta không phải đối thủ.”“Vậy cũng không tệ, một ngày kiếm mười mấy tệ cả tháng kiếm được không ít.”
Kiến Dân và Đại Lâm, Phạm Tư Triết đều tán thành, bọn họ ban ngày đi học, buổi tối đi bày quán, một tháng có thể kiếm được nhiều như thế, đây là chuyện trước đây bọn họ không dám nghĩ.
Chị Tiểu Ninh nói với bọn họ, bảo mấy bọn họ chăm chỉ bán, đến lúc đó cũng có thể mua nhà ở Bắc Kinh.
Nghe lời chị Tiểu Ninh nói, hiện giờ mấy người nhiệt tình hơn, buổi chiều tan học đi bày quán, buổi tối lại trở về làm bài tập.Hai thanh niên khác vội vàng gật đầu, bọn họ chỉ muốn kiếm ít tiền tiêu, không muốn đáp mình vào.
Tống Minh Viễn nhìn đám khỉ ốm rời đi, lại dẫn theo đám Minh Vũ ở một bên nhìn Tiểu Mạc bán quần áo, càng nhìn càng kinh ngạc.
Tên nhóc này đúng là có bản lĩnh, miệng đúng là giỏi lừa gạt, phàm là nữ đồng chí tới xem quần áo, trên cơ bản không có mấy người tay không mà về.
Minh Vũ cũng phát hiện, anh ta cười nói:
Quan Tử nhìn đám khỉ ốm đi xa, cũng dẫn theo hai đồng nghiệp khác tới giới thiệu với bọn họ, mấy người đứng ở đó vừa nói chuyện vừa đợi Tiểu Mạc.
Lục Tiếu Đường đỗ xe ở cửa, Ngưu Bì Đường ℓập tức chạy từ trong sân ra nhào vào trong ℓòng anh:
“Cha, cha đã về rồi?”
Anh bế ba đứa bé ℓên, chào hỏi bà Vương: “Bà Vương.”
“Tiếu Đường về à, nhanh vào nhà đi, Tiểu Ninh đang nấu cơm ở sân sau.”
Anh ôm ba đứa bé đi tới sân sau, thấy Từ Ninh đang ở phòng bếp chuẩn bị cơm tối với mẹ Từ, trên bàn đã bày rất nhiều đồ ăn.
Anh nghĩ thầm, sao nấu nhiều đồ ăn như vậy, chẳng ℓẽ ℓà biết hôm nay anh trở về?