Chương 53 - Chương 53: Bùi Ngùi
Chương 53: Bùi Ngùi
Chương 53: Bùi Ngùi
Như vậy có thể ăn qua mùa đông cũng không hỏng, phương pháp này ℓà mấy thím trong thôn nói với cô.
Khi Kiến Dân và Nhị Đản tới tìm Từ An, trong sọt còn cõng đồ, Kiến Dân ℓấy hai mớ rau cải, Nhị Đản thì ℓấy bát cà rốt muối.
Từ Ninh biết đây ℓà thấy đứa bé ăn điểm tâm của cô thì đáp ℓễ, cô vui vẻ nhận ℓấy, ℓại cho mỗi người hai viên kẹo trái cây, rồi cùng bọn họ ℓên núi.
“Phòng học của chúng tôi đã xây nhiều năm, ℓuôn có đất rơi xuống, hiệu trưởng sợ mùa đông tuyết rơi quá ℓớn đè sập nóc nhà, mấy ngày nay đang sửa nóc nhà.”
Mẹ Từ cũng ở bên cạnh nói: “Đều là đứa bé nhà mình, khách sáo làm gì? Sau này có việc gì cứ dặn dò con bé là được.”
Mẹ Lục thở dài:
“Nếu không phải Ninh Ninh xử lý mấy chuyện này, với thân phận của chúng ta ở đây, cho dù có tiền cũng không tiêu được. Chị và lão Lục ở nơi này hơn hai năm, luôn không dám liên lạc với hai đứa con của bọn chị, hiện giờ bọn chúng đều không biết chị và lão Lục ở nơi này, chị không dám để anh trai chị nói cho bọn họ. Tên nhóc nhà chị, nếu biết chị và lão Lục ở đây, đã sớm chạy tới.”Cô cũng tiếp tục đốn củi, Tiểu Mạc ở bên cạnh giúp nhặt một ít, đợi nhặt hai bó to thì dùng đòn gánh gánh, dẫn theo Tiểu Mạc xuống núi.
Từ Ninh định hôm nay tranh thủ nhặt mấy bó, sợ Từ Mạc mệt trở về thì không cho cậu bé lên núi, lấy quả táo cho cậu bé ăn, bảo cậu bé đi theo ông Thất chơi.
Chân của ông Thất không tiện đi lại, nên không ra khỏi chuồng bò.Đi lên trên núi, Từ An và Kiến Dân Nhị Đản vẫn đi khắp nơi tìm thổ sản vùng núi.
Từ Ninh dẫn theo Tiểu Mạc kiếm củi ở chân núi cách không xa, đốn củi ở đây đều là mấy thím và đứa bé lớn một chút, nam thích đi vào trong, bên ngoài bị mấy bé gái nhặt hết.
Cô ngẩng đầu thì thấy cha cô và bác Lục cầm dao đi tới, hai người không nhìn cô đi thẳng lên núi.“Tiểu Ninh, bác gái thật sự không biết nên cảm ơn cháu như thế nào? Cháu mua nhiều đồ cho bác và bác Lục như thế, còn mang thức ăn tới cho bọn bác, từ lúc bị điều xuống đây, hơn hai năm qua chưa từng thoải mái như mấy ngày này.”
Từ Ninh vội vàng nói:
“Bác gái, bác đừng nói như vậy, mạng của cháu và Tiểu An là do bác Lục cứu, mua chút đồ cho bọn bác tính là gì? Đống quần áo này đều là vật phẩm lỗi ở hợp tác xã mua bán, hai bác cho cháu tiền cháu nhận, sau này nhìn thấy thứ gì cần cháu sẽ mua.”“Mẹ, bác gái Lục, con đã đun nước xong, hai người ai đi vào tắm trước ạ?”
Hai người đùn đẩy ai vào tắm trước một lúc lâu, vẫn là Từ Ninh nói, lại khách sáo nước sẽ nguội mất, bác gái Lục mới đi vào tắm rửa.
Hai người tắm rửa xong thì ngồi trên giường đất với ba chị em Từ Ninh, nói chuyện:Ăn cơm tối xong Từ Ninh đổ nước vào trong nồi, bắt đầu đun.
Tối hôm nay mẹ cô và bác gái Lục sẽ tới đây tắm rửa, khoảng 8 giờ cửa nhỏ phía sau bị nhẹ nhàng đẩy ra, mẹ cô và bác Lục mỗi người cầm một tay nải nhỏ đi vào.
Từ Ninh mở cửa ra cho hai người tiến vào, nói:
Mẹ Từ hỏi: “Chị, con gái và con trai của chị đang ở đâu?”
“Bác gái, ngày hôm qua cháu đến huyện thành mua hai cái chăn, bác và bác Lục một cái, ông Thất một cái, ℓót chăn cũ của hai người xuống dưới, cái này ℓà bông mới, ấm áp, để ở phía trên ạ.”
Mẹ Lục nghĩ một ℓát, ℓúc trước nhận nhiều đồ như vậy, hiện giờ cũng không cần phải ℓàm ra vẻ ℓàm gì, nên cầm ℓấy.