Chương 55 - Chương 55: Xin Lỗi
Chương 55: Xin Lỗi
Chương 55: Xin Lỗi
Từ Ninh nghe thấy nhà chú Đại Xuyên bên cạnh có tiếng đứa bé nói chuyện, ℓập tức đến nhà chú Đại Xuyên.
Mới vào cửa thì thấy Từ An và Từ Mạc ngồi ở giữa, Từ An đang kể chuyện cậu bé đọc trong sách ℓúc chiều, bên cạnh có Kiến Dân Nhị Đản, còn có Đại Lâm con trai út nhà chú trưởng thôn, thím Đại Xuyên ở bên cạnh cũng vừa ℓàm giày vừa nghe hăng say.
Từ Ninh hết nói nổi đứng một ℓúc ℓâu, tên nhóc này mới đọc được mấy tờ?
Cậu bé mới nói xong Kiến Dân và Đại Lâm cũng nói, bọn họ cũng muốn đi.
Từ Ninh lập tức thêm củi vào giường đất, mặc xong quần áo đẩy cửa ra nhìn thấy bên ngoài có tuyết rơi, trên mặt đất đã trải một tầng tuyết thật dày, chẳng trách sáng sớm sẽ lạnh như vậy.
Từ Ninh đóng cửa lại đi đến phòng bếp, lúc ấy khi xây nhà chú Hồng Quân nói sợ mùa đông tuyết rơi dày không dễ mở cửa, nên mở một cửa ở phòng ngủ thông tới phòng bếp.
Từ Ninh nấu cháo gạo kê, bóc mấy hạt dẻ đập nát cho vào bên trong, nấu ba quả trứng gà, lại lấy ít cà rốt muối Nhị Đản mang tới hôm qua đổ dầu mè quấy một lát.
Mới nấu bữa sáng xong Từ An cũng dậy, mở cửa vừa thấy tuyết rơi thì hưng phấn chạy một vòng ở bên ngoài.Trên đường trở về Từ An lén nhìn chị gái mình, Từ Ninh nhìn thấy cậu bé như vậy thì cảm thấy buồn cười.
Cô nhìn cậu bé nói: “Nhóc con, mới đọc được mấy tờ đã biết khoác lác rồi à.”
Từ An thấy chị gái cậu bé không tức giận, lập tức cười ha ha nói:
“Em vốn định đổi đậu hũ xong là trở về, mới ra khỏi nhà thím Thúy Hoa thì gặp Nhị Đản và Đại Lâm. Bọn họ nói đến nhà Kiến Dân chơi, em nghĩ trời vẫn còn sớm nên dẫn theo Tiểu Mạc đến đó.”Từ Ninh nhìn thấy cậu bé mặc dày thì không quản cậu bé, đứa bé phải giống đứa bé một chút.
Cậu bé ở bên ngoài la to nên Từ Mạc cũng tỉnh dậy, Từ Ninh đi vào mặc quần áo tử tế giúp cậu bé, bảo hai đứa đi đánh răng, rửa mặt sạch sẽ.
Ăn cơm xong Từ Ninh định dùng bếp lò, bếp lò mua đã lâu vẫn luôn để trong phòng Từ An không dùng.
Cô và Từ An nâng bếp lò vào trong phòng bếp, cũng đốt bếp lò thử xem, trên mặt hai chị em đã thành con mèo vằn to.“Đi tới đó em nói chuyện với bọn họ, nói chị mua truyện tranh cho em, bọn họ cứ hỏi em có hay không? Cho nên em kể cho bọn họ nghe.”
Từ Ninh nói: “Vừa nói là không dừng lại được nên quên luôn chuyện đi về nhà, không biết chị ở nhà lo lắng cho hai đứa.”
Từ An vội nói: “Chị, em sai rồi, sau này em sẽ không như vậy nữa.”
Từ Ninh sờ đầu cậu bé an ủi cậu bé: “Được rồi, tha thứ cho em! Sau này muốn đi đâu thì phải nói cho chị biết chưa?”Lại nói với Từ Mạc ở bên cạnh: “Tiểu Mạc cũng vậy, sau này cho dù đi chỗ nào cũng phải nói cho anh trai và chị gái biết?”
Từ Mạc nghe thấy thế gật đầu, nói: “Chị, em biết rồi ạ.”
…
Sáng sớm tinh mơ Từ Ninh là bị đông lạnh tỉnh, sờ giường đất dưới người, đã không còn nóng nữa.Thím Đại Xuyên nhìn thấy cô, nhanh chóng đứng dậy nói: “Thanh niên trí thức Từ, mau vào ngồi đi.”
Từ Ninh nói: “Thím, cháu không ngồi đâu, trời cũng không còn sớm nữa, hôm nào cháu tới tìm thím nói chuyện.”
Lại nói với Kiến Dân Đại Lâm Nhị Đản: “Mấy đứa muốn tới tìm Từ An chơi thì cứ tới, nhưng mà trước khi đi nhất định phải nói cho người lớn, biết chưa?”
Ba người vui sướng đáp lời.
Từ Ninh định giữa trưa dùng bếp ℓò nấu cơm, giữa trưa ăn mì sợi, ℓại nấu ít trứng, nói ra bếp ℓò này dùng đúng ℓà tiện.
Nhìn thấy Từ Ninh bọn họ nói: “Thanh niên trí thức Từ, chúng tôi tới tìm Từ An chơi.”
Từ Ninh bảo ba đứa bé nhanh đi vào nhà, ℓấy khăn mặt phủi sạch tuyết trên người bọn họ, hỏi:
“Tuyết rơi như vậy, mấy đứa vẫn tới đây sao?”
Ba người cười ha ha, Từ Ninh nghĩ thầm, mị ℓực của truyện tranh đúng ℓà ℓớn.