Chương 562: Dặn Dò Trương Thắng
Chương 562: Dặn Dò Trương Thắng
Trương Thắng rửa mặt xong thì đến phòng mẹ Từ và bà Vương đã dọn dẹp sẵn cho mình, khi mở cửa bên trong bật đèn, trên giường có hai đứa nhóc.
Ngưu Ngưu thấy anh ta đi vào, chui ra khỏi chăn cười nói:
“Chú Trương đã về rồi, mau vào chăn đi ạ, hai chúng cháu đã ℓàm ấm cho chú.”
“Đúng vậy, chú Trương, hai anh em chúng cháu rất thích chú, tối hôm nay ngủ cùng chú, chú có thể kể chuyện xưa cho bọn cháu nghe không ạ? Còn có ngày mai chú có thể dạy bọn cháu mấy chiêu không?”
“Vậy được rồi, nếu hai đứa muốn học thì chú sẽ dạy các cháu, nhưng mà các cháu có thể chịu được khổ hay không? Sáng sớm mỗi ngày phải dậy từ sớm đấy nhé.”
Hai anh em nghe xong lời anh ta nói thì hơi do dự, phải dậy sớm ư, vậy bọn họ ngủ nướng kiểu gì?
Vất vả lắm mới được nghỉ, bọn họ còn muốn ngủ thêm một lát.
Ngưu Ngưu cười nói: “Chú Trương, chúng ta dậy sớm như vậy làm gì? Tỉnh ngủ học không được ư?”Không cần ôm dỗ, tự mình ngủ say?
…
Buổi tối hôm nay Tiểu Mạc ăn cơm xong thì đến phòng Từ An, hai người đang nói chuyện bán quần áo dạo gần đây.
Khi cậu bé trở về phòng không thấy được Ngưu Ngưu và Bì Bì, còn tưởng hôm nay hai anh em ngủ với cha, nên không để ý.Ông Vương và ông Thất ngồi bên cạnh cười nhìn bọn họ.
Trương Thắng nhìn thấy anh đi tới, vội vàng cúi chào: “Chào buổi sáng doanh trưởng.”
Sau khi nói xong thì nghĩ tới doanh trưởng không cho anh ta gọi như vậy, lại lập tức sửa miệng:
“Chào buổi sáng anh Lục.”Trương Thắng cố ý nói với vẻ cao thâm: “Đương nhiên không được, công phu này nhất định phải dậy sớm rèn luyện mới có hiệu quả, ban ngày luyện không lợi hại.”
Hai đứa bé liếc nhau, khẽ cắn môi nói: “Chú Trương, ngày mai chúng cháu dậy sớm luyện võ với chú.”
Sau khi hai đứa bé nói xong thì nhắm mắt ngủ, chưa tới hai phút đã truyền ra tiếng ngáy nho nhỏ.
Trương Thắng sợ ngây người, đứa bé ba tuổi ngoan như thế ư?“Ngưu Ngưu, Bì Bì, thực ra chú không lợi hại chút nào, cha các cháu mới là người lợi hại, công phu của chú là do cha các cháu dạy.”
Bì Bì xua tay nói:
“Chú Trương, đương nhiên là bọn cháu biết cha bọn cháu lợi hại, nhưng không phải là cha bọn cháu rất bận sao?
Mỗi ngày cha bọn cháu phải ở bộ đội, không rảnh quản hai anh em bọn cháu, nếu chú là đồ đệ của cha bọn cháu thì cha bọn cháu dạy chú những gì, chú dạy bọn cháu mấy chiêu là được.”Hôm nay cậu bé bày quán cả ngày, cũng hơi mệt, rửa mặt xong là nằm lên giường ngủ mất.
Lục Tiếu Đường và Từ Ninh cho rằng bọn họ ngủ bên Tiểu Mạc, cho nên không quản hai đứa nhóc này.
Sáng hôm sau khi Lục Tiếu Đường dậy, thì nghe thấy tiếng rống của Ngưu Ngưu và Bì Bì ở sân trước.
Anh đi tới sân trước thì thấy hai đứa nhóc đang ở sân trước kêu to hỏi Trương Thắng, tư thế của bọn họ có đúng tiêu chuẩn hay không?Lục Tiếu Đường gật đầu với anh ta: “Chào buổi sáng, cứ coi nơi này như nhà mình, đừng câu nệ.”
Lại hỏi Ngưu Bì Đường: “Sao hôm nay các con dậy sớm như vậy?”
Ngưu Ngưu và Bì Bì hưng phấn nói:
“Cha, tối qua bọn con ngủ với chú Trương, chú Trương rất lợi hại, sau này bọn con sẽ ngủ cùng chú ấy, sáng sớm sẽ dậy luyện quyền với chú ấy.”
Lục Tiếu Đường ℓiếc mắt nhìn bọn họ một cái hỏi: “Không ngủ với cậu út con à, hai các con đã nói với cậu út chưa?”
“Cha, cha đi giải thích với cậu út đi, nói ℓà chú Trương vừa tới nhà, một mình chú ấy sẽ sợ hãi, nên cha bảo hai anh em bọn con tới ngủ với chú ấy.”
Bì Bì cũng chạy tới nắm tay anh nói: “Cha tốt nhất, chúng con yêu cha.”