Thập Niên 60: Mang Theo Không Gian Làm Thanh Niên Trí Thức ( Dịch Full )

Chương 561 - Chương 561: Mệnh Lệnh

Chương 561: Mệnh Lệnh
Chương 561: Mệnh Lệnh
canvasb2b5610.pngTrương Thắng kinh ngạc vui mừng hỏi: “Doanh trưởng, Khương Thiết Đản cũng đi sao?”

“Đúnrg vậy, cậu ấy đi cùng cậu, không chỉ hai cậu còn có Vương Nhị Toàn và vợ cậu ấy thời gian nữa cũng sẽ tới Bắc Kinh giúp chị dâu cậu.

Các cậu đều ℓà anh em tốt của tôi, sao tôi có thể mặc kệ các cậu được/’

canvasb2b5611.png“Rõ, doanh trưởng.”

Lục Tiếu Đường lại dặn dò anh ta:

“Hiện giờ tương đối nhiều người đến bên Dương Thành lấy quần áo, bên đó hơi loạn, cậu và Khương Thiết Đản qua đó nhất định phải chú ý an toàn.

Khi các cậu đi bảo chị dâu đưa chìa khóa nhà mấy căn nhà kia cho các cậu, đến lúc đó các cậu tìm mấy công nhân sửa chữa lại, chọn một ngôi nhà cách xưởng gần một chút, hai cậu dọn vào đó ở.”

“Rõ, doanh trưởng.”
Lục Tiếu Đường thấy anh ta đồng ý sảng khoái như vậy, sợ đến lúc đó anh ta tìm bừa một người phụ nữ kết hôn, lại dặn dò:

“Tìm vợ nhất định phải đánh bóng đôi mắt, đừng tùy tiện tìm một người phụ nữ kết hôn. Phải xem nhân phẩm của đối phương, còn phải xem cô ta có đối xử tốt với cậu không, diện mạo chỉ là phụ.”

Từ Ninh thấy hai bọn họ đã nói đủ, thì nói tình hình trong xưởng bên kia với Trương Thắng.

“Người kết phường mở xưởng với tôi tên Tả Thiên Minh, trước đây doanh trưởng của các cậu từng cứu anh ấy, có lẽ nhân phẩm không có vấn đề gì.
Khi em xuất ngũ bộ đội cho tiền còn chưa dùng đâu, mỗi tháng doanh trưởng cũng gửi tiền qua cho em, em có tiền tiêu…”

Lục Tiếu Đường cắt ngang lời anh ta nói: “Tiền của cậu tự cất đi, sau này cưới vợ dùng, chị dâu cho cậu tiền lương thì cậu cứ nhận lấy, đừng từ chối.”

Từ Ninh cười nói: “Người anh em Trương Thắng, cậu làm việc giúp tôi, ngay cả tiền lương tôi cũng không trả cho cậu vậy tôi thành loại người gì?”

Trương Thắng chỉ có thể đồng ý.
Nhưng dù sao bọn tôi không tìm hiểu kỹ về anh ấy lắm, chỉ biết được đại khái, cậu tới đó thì quan sát nhiều một chút.

Cậu và Khương Thiết Đản tới bên kia, anh ấy sẽ sắp xếp chức vụ cho hai cậu, cho dù sắp xếp thế nào hai cậu cũng làm trước.

Tôi giao quyền quản lý trong xưởng cho anh ấy, cho dù anh ấy quản lý thế nào các cậu cũng đừng can thiệp. Nhưng nếu có chuyện gì khác người, cậu gọi điện thoại trở về.

Hai ngày này tôi và Tiểu An sẽ huấn luyện phương diện tài vụ cho cậu, mỗi tháng các cậu đi tra sổ sách, đây là chuyện tôi đã nói với Tả Thiên Minh.”
Hóa ra doanh trưởng coi trọng anh ta như vậy, sao trước đây không phát hiện ra?

Năm đó khi ở bộ đội, anh ta thường xuyên bị doanh trưởng dạy bảo y như cháu nội.

Lục Tiếu Đường cổ vũ anh ta: “Cứ làm theo sắp xếp của chị dâu cậu, cô ấy sẽ không bạc đãi cậu.”

Từ Ninh nói đãi ngộ tiền lương cho anh ta:
“Tiền lương bên xưởng quần áo của các cậu là Tả Thiên Minh định, có lẽ không khác tiền lương của công nhân trong xưởng.

Bên tôi sẽ trả tiền lương riêng cho hai cậu, năm đầu tiên mỗi tháng 100 tệ, sau này sẽ dựa theo phát triển của xưởng mà tăng thêm, khi ăn tết cũng sẽ phát tiền thưởng cho các cậu.”

Trương Thắng nghe lời cô nói thì nóng nảy:

“Chị dâu, sao em có thể nhận tiền của chị được? Em là qua bên đó trông coi giúp chị, mỗi tháng bao ăn ở của em là được.
Trương Thắng thận trọng gật đầu nói: “Em biết rồi chị dâu, chị yên tâm đi, em nhất định sẽ trông coi cẩn thận xưởng cho chị.”

Từ Ninh cười nói:

“Đương nhiên là tôi tin tưởng, doanh trưởng của các cậu thường xuyên khen cậu là binh sĩ trinh sát xuất sắc nhất trong đám thuộc hạ của anh ấy trước mặt tôi. Con người anh ấy thích soi mói như vậy, cậu đã được anh ấy coi trọng như thế, sao có thể là người bình thường?”

Trương Thắng được khen hơi ngượng ngùng, nhìn thoáng qua Lục Tiếu Đường.


“Sau này đừng gọi doanh trưởng, gọi anh Lục đi.”

“Rõ, anh Lục.”







Bình Luận (0)
Comment