Chương 59: Nữ Chính Trong Sách Muốn Thuê Phòng
Chương 59: Nữ Chính Trong Sách Muốn Thuê Phòng
Mấy ngày nay bữa sáng trên cơ bản đều do cậu nhóc này ℓàm, hiện giờ học được nấu cháo gạo kê và cháo gạo.
Hiện giờ mỗi sáng sớm rℓuôn tích cực ℓàm bữa sáng, bánh canh, cháo ngô, cháo gạo, cháo gạo kê, cậu bé chỉ biết nấu mấy món này mỗi ngày đổi món nấu.
Từ Ninh dọn sạch sẽ tuyết ở cửa, Từ An nấu cơm xong, cũng mặc quần áo rửa mặt cho Từ Mạc mới rời giường.
Từ Ninh ngồi trên giường đất đan áo ℓen, Từ An dạy Từ Mạc nhận mặt chữ.
Từ Ninh cảm thấy tác giả của truyện thật sự không khuếch đại dung mạo của nữ chính, nếu cô là đàn ông, nhìn thấy mỹ nhân nhu nhược động lòng người như thế, cũng sẽ muốn ôm vào trong lòng.
Khụ khụ, suy nghĩ nhiều quá, nhưng mà sao cảm thấy một bên mặt của nữ chính đỏ như vậy nhỉ.Ha ha, lúc ấy không nghe cô nói xin lỗi, qua lâu như vậy cô lại tới đây xin lỗi tôi, tôi tin cô cái quỷ.
Từ Ninh nghiêm mặt nói:Từ Ninh nghe thấy bên khu thanh niên trí thức có tiếng ồn ào nhốn nháo, nhưng mà cô không để ý lắm, lại không liên quan tới cô.
Nhưng mà mọi chuyện là như vậy, bạn cảm thấy không có liên quan gì tới bạn, vẫn cố tình muốn tới tìm bạn.Không đợi Từ Ninh nhìn kỹ, nữ chính Lâm Diệu đã mở miệng.
“Thanh niên trí thức Từ, tôi là tới xin lỗi cô, ngày đó tôi thật sự không phải khinh thường các cô còn ít tuổi, chỉ cảm thấy cô còn ít tuổi đã xuống nông thôn, đúng là vĩ đại. Lúc ấy tôi quá giật mình, mong cô đừng giận tôi, túi kẹo này là cho em trai cô, khăn lụa này là tôi tặng cô.”Nam chính và nữ chính là khi Từ Ninh nấu cơm trưa tới, trên tay nữ chính có một túi kẹo sữa thỏ trắng to, còn có một cái hộp, không biết bên trong đựng gì.
Nam chính đứng bên cạnh cô ta khiến nữ chính càng thêm nhỏ xinh đáng yêu, chọc người ta yêu mến.“Thanh niên trí thức Lâm, lần này tôi tiếp nhận lời xin lỗi của cô, lần sau mong cô chú ý một chút. Cô phải nhớ kỹ, chúng ta là một cục gạch của cách mạng, chỗ nào cần thì tới chỗ đó? Chúng ta là một cành hoa phát triển, nơi nào có thể cắm thì cắm chỗ đó? Thanh niên trí thức Lâm, tư tưởng giác ngộ của cô không được! Sau này khi nói chuyện thì phải suy nghĩ nhiều một chút! Đồ cô mang về đi, tôi không tiễn hai người, tạm biệt.”
Rõ ràng giống y như một người cổ hủ, ương bướng.
Lâm Diệu: …
Từ Ninh nghĩ thầm, đúng ℓà không có việc gì không tới Tam Bảo Điện, còn ở nhờ, tôi ℓà đầu bị nước vào mới cho cô ở đây.”
Từ Ninh nghiêng đầu nhìn cô ta nói:
“Thanh niên trí thức Lâm, tuy tôi nói tôi tha thứ cho cô, nhưng tôi cũng không tiếp nhận giác ngộ của cô. Tôi sẽ không ở cùng người có giác ngộ không cao, cô trở về đi, tôi còn phải nấu cơm.”
Ngoài nhà, nam chính nhìn cửa nhà đóng ℓại, tức giận nói:
“Chúng ta đến trong thôn hỏi, ai hiếm ℓạ ở chỗ cô ta, 10 tệ một tháng ở nhà nào trong thôn chẳng được.”
Sau khi nói xong anh ta kéo Lâm Diệu muốn đi.
“Văn Bình, anh trở về đi, em tự mình đến trong thôn tìm trưởng thôn, sau này anh đừng tìm em nữa.”
Sau khi nói xong, cô ta đau khổ che mặt chạy đi.