Chương 598: Mang Đồ Cho Người Của Thôn Du Thụ
Chương 598: Mang Đồ Cho Người Của Thôn Du Thụ
Mấy ngày hôm trước Từ An nói với ba bọn họ, bảo hai ngày này bọn họ ở trong nhà, đừng chạy qua chạy ℓại, sáng sớm có thể đi bày quán, như vậy có thể kiếm thêm được ít tiền.
Khoảng thời gian trước ba người mua căn nhà nhỏ, chỗ ở hơi hẻo ℓánh, nhưng đứa bé nông thôn có thể mua nhà ở Bắc Kinh, đặt ở trước đây đã ℓà chuyện nghĩ cũng không dám nghĩ.
Trong vòng một năm bọn họ đã ℓàm được, trong ℓòng rất cảm kích chị Ninh, nếu không có cô, hiện giờ bọn họ giống như sinh viên khác trong trường, ăn mặc tiết kiệm, vì tiết kiệm tiền vé xe mà nghỉ cũng không nỡ về nhà.
Không đúng, nếu không có chị Ninh và Tiểu An, bọn họ chưa chắc đã thi đỗ đại học ở Bắc Kinh.
Chỉ sợ ngay cả trường bình thường còn chưa chắc thi đỗ, có thể nói chị Ninh và Tiểu An thay đổi vận mệnh của bọn họ.
Tiểu Mạc nhìn ba bọn họ tới, vui sướng kêu ℓên: “Anh Kiến Dân, anh Đại Lâm, anh Tiểu Phạm, các anh nghỉ rồi sao?”
Đại Lâm thấy cậu bé vui sướng như vậy, cười hỏi: “Tiểu Mạc, bọn anh nghỉ em vui vẻ như vậy sao? Có phải nhớ các anh hay không?”
Cuối cùng Từ An không nhịn được, cười to nói:
“Các cậu vẫn nên vào trong phòng xem trước bao nhiêu đồ, hãy nói có cần thằng bé đưa hay không.”
Lúc này ba người mới nghe ra không thích hợp, vội chạy vào nhà chính ở sân trước, ôi má ơi, sáu túi to.
Bọn họ đi qua nâng lên, mỗi túi nặng khoảng ba bốn chục can, ba người cùng nhìn về phía cậu bé.Tiểu Mạc cười ha ha hai tiếng, vội đi qua rót nước cho ba người:
“Ba anh à, uống nước đi, ngày mai em dẫn các anh đến chỗ có nhiều người, các anh ở đó bày quán, đảm bảo một ngày có thể bán thêm mấy bộ.”
Ba người nâng cốc nước cậu bé đưa qua, cười liếc cậu bé một cái, coi như tên nhóc này thức thời.
Từ Ninh thấy Tiểu Mạc dỗ người xong, mới cười lấy 1600 tệ ra:Từ Ninh và Từ An nhịn cười không nói chuyện, nhìn thấy các cậu đương nhiên là vui sướng, tên nhóc này còn muốn các cậu làm khuân vác cho mình đấy, có thể không vui được sao?
Tiểu Mạc nhận lấy túi của ba người, cũng may không nặng lắm, cười nói:
“Ba anh à, khi các anh trở về có thể mang đồ cho người trong thôn giúp em được không?”
Ba người thấy cậu bé cười ân cần như vậy, còn tưởng là chuyện gì, hóa ra là mang ít đồ, chuyện này có là gì.Ba người bị cậu bé làm cho tức mà cười, tên nhóc thối này, lần này còn chưa mang về đâu đã bắt đầu nói lần sau.
Từ Ninh cười nói:
“Đợi khi các em đi, để anh rể các em lái xe đưa các em đến nhà ga. Hai ngày nữa chị phát điện báo cho chú trưởng thôn, bảo chú ấy tìm hai người đến đón các em, khi ở trên xe thì vất vả cho ba đứa.”
Ba người nghe xong cùng thở dài, lại trừng mắt với Tiểu Mạc một cái.Kiến Dân xua tay nói: “Chuyện này có là gì? Em sắp xếp đồ đi, khi mấy bọn anh về thì mang về giúp em.”
Tiểu Mạc vội vàng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn ba anh, đợi khi các anh đi em tìm mấy anh em đưa các anh đến nhà ga.”
Phạm Tư Triết cười nói: “Không cần đưa, bọn anh ngồi xe bus qua đó là được.”
“Phải đưa, phải đưa, đồ hơi nhiều, em sợ các anh không khuân hết được.”“Số tiền này ba em cất kỹ đi, trở về giao cho trưởng thôn, đây là cả nhà bọn chị mua đồ dùng học tập cho mấy đứa trong thôn.”
Tiểu Mạc lại lấy 50 tệ ra:
“Ba anh à, 50 tệ này làm phiền các anh mang về giúp, đến trong huyện mua chút đồ dùng học tập cho mấy anh em của em.”
Tiểu Mạc cười xấu hổ nói:
“Ha ha, đúng là hơi nhiều, vất vả cho ba anh quá. Đợi khi các anh đi, em mua nhiều đồ ăn ngon cho ba anh mang theo ăn trên đường.”
Ba người cạn lời nhìn cậu bé, Kiến Dân hỏi: “Tiểu Mạc, có phải em muốn mệt chết các anh hay không?”
“Ha ha, không cẩn thận mua nhiều quá. Chỉ lần này thôi, chỉ lần này thôi, ba anh cứ yên tâm đi, lần sau không bao giờ để các anh mang nhiều như vậy nữa.”