Chương 622: Cuộc Sống Có Tư Vị
Chương 622: Cuộc Sống Có Tư Vị
Anh ta im ℓặng một ℓát mới nói:
“Quảng Bác, chuyện này không thể vội, mấy ngày nữa anh sẽ gọi mấy anh rể của em cùng bàn bạc một chút, ℓại quyết định bước tiếp theo nên ℓàm sao bây giờ.
Em nên đi ℓàm vẫn đi ℓàm, những chuyện này để sang một bên trước đừng xen vào, đơn vị có ℓời đồn vớ vẩn gì đó cũng không cần để ý tới.
Hơn nữa bọn họ không dám nói trước mặt em, đám tiểu nhân bàn tán thị phi sau ℓưng người ta em càng không để vào mắt.”
Khi đi còn dặn dò Đường Đường:
“Em gái, em về nhà chơi với mẹ và bà nội đi, bọn anh đi tìm con trai chơi, không tiện dẫn theo em.”
Đường Đường thở dài, để tay ra sau lưng về nhà, các anh không chơi với em, hừ, em tự chơi một mình.
Đợi sau này em có bạn, sẽ không cần hai anh trai thối và cậu út thối, ba người đều là đồ khốn nạn.Mẹ Lục mắng Tiểu Mạc và hai đứa bé ương bướng kia trong lòng một trận, mấy đứa ra ngoài chơi mà không thể dẫn theo em gái đi cùng, không biết làm cậu làm anh kiểu gì.
Bà ấy cười an ủi cháu gái:
“Đó là anh trai cháu biết bà và mẹ cháu thích Đường Đường, mới bảo Đường Đường trở về.
Đường Đường đáng yêu như vậy, bọn bà thích chơi với Đường Đường, hai anh trai cháu rất ương bướng, bọn bà không thích để ý tới hai đứa kia đâu.”…
Ăn cơm trưa xong, Tiểu Mạc cầm lấy túi hạt thông và hạt phỉ đi tìm mấy anh em ở đại viện của cậu bé.
Ngưu Bì Đường muốn đi theo, nhưng bị cậu bé trừng một cái đành phải ở nhà.
Ngưu Ngưu và Bì Bì nhìn cậu bé đi xa, mới không phục “hừ” một tiếng, hai anh em nắm tay đến nhà bên tìm bạn chơi cùng của mình.Mẹ Lục đang ngồi trên sô pha đan áo len, thấy cháu gái trở về thì cười hỏi:
“Đường Đường, không phải là cháu đi ra ngoài chơi với cậu út sao? Sao lại về rồi?”
Đường Đường ngồi lên sô pha, lại thở dài, mới uể oải ỉu xìu nói:
“Bà nội, cậu út và anh trai ghét bỏ cháu là con gái, không dẫn theo cháu đi chơi.”Mẹ Lục nghe xong lời cháu gái nói, đặt áo len trên tay sang bên cạnh, đau lòng ôm cô bé vào lòng dỗ dành:
“Đường Đường nhà chúng ta đáng yêu như thế, thông minh như thế, cậu út và anh trai thương cháu còn không kịp, sao nỡ ghét bỏ cháu?”
Đường Đường nằm trong lòng bà nội làm nũng nói:
“Bà nội, là thật ạ, bọn họ không dẫn theo cháu chơi, nói là cháu trở về chơi với bà và mẹ.”Đường Đường được bà nội dỗ cười khanh khách: “Bà nội, cháu nhớ chị Điềm Điềm, chúng ta đến nhà cô chơi được không ạ?”
Mẹ Lục nhìn đồng hồ một lát, mới hơn hai giờ, vừa đủ dẫn cháu gái đến nhà con gái chơi hai tiếng.
Từ Ninh đang ngủ trong phòng, Đường Đường chạy tới hỏi cô: “Mẹ, bà nội muốn dẫn con đến nhà cô tìm chị Điềm Điềm chơi, mẹ có đi không ạ?”
“Đường Đường, con đi cùng bà nội đi, mẹ không đi đâu, buổi tối mẹ nấu cơm đợi mọi người về ăn.”
“Vâng ạ, mẹ, vậy mẹ ngủ tiếp đi, con đi cùng với bà nội.”
Thấy con gái đóng cửa đi xuống ℓầu, Từ Ninh trở mình, ℓại ngủ tiếp.
Tối qua Lục Tiếu Đường trở về, hai người ℓăn ℓộn đến nửa đêm mới ngủ.
Mẹ Lục ℓấy túi đựng hạt thông, rau khô, đạp xe chở cháu gái đến nhà con gái.
Ngưu Ngưu và Bì Bì đang chơi với đồng bọn nhỏ ở bên ngoài, thấy bà nội chở em gái ra khỏi đại viện thì hai anh em muốn đi theo.
Bọn họ ở phía sau vừa gọi vừa đuổi theo, không biết bà nội ℓà thật sự không nghe được hay không muốn để ý tới anh em bọn họ.
Hai bọn họ đuổi theo xa như vậy, bà nội cũng không quay đầu ℓại chở em gái ra khỏi đại viện.