Chương 623: Cậu Không Nghe Rõ, Lặp Lại Lần Nữa Đi
Chương 623: Cậu Không Nghe Rõ, Lặp Lại Lần Nữa Đi
Các cháu không dẫn theo em gái đi chơi cùng, còn muốn đi ra ngoài với bà, nghĩ hay quá nhỉ?
Bà sẽ không dẫn mấy đứa đi chơi cùng, cháu trai đâu đáng yêu bằng cháu gái.
Đường Đường cũng ℓặng ℓẽ nhìn thoáng qua phía sau, thấy hai anh trai tay nắm tay đi trở về, thì cười trộm một ℓát.
“Cô, dượng, chị Điềm Điềm, anh Hạo Hạo, em và bà nội tới rồi!”
Lục Tiếu Nhiên đi nhanh hơn, mở cửa ra, nhìn thấy người ngoài cửa thì kinh ngạc vui mừng hỏi:
“Mẹ, Đường Đường, sao hai người tới đây ạ.”
Mẹ Lục cười nói: “Đường Đường nhớ Điềm Điềm và Hạo Hạo, nên mẹ dẫn con bé đến chơi một lát.”
Lục Tiếu Nhiên bế Đường Đường, dẫn theo mẹ Lục vào nhà.…
Khi mẹ Lục chở Đường Đường về nhà, Ngưu Ngưu và Bì Bì đang ngồi trên sô pha xem TV, nhìn thấy bà nội và em gái tiến vào, hai đứa bé tức giận bĩu môi.
Mẹ Lục cười hỏi: “Ngưu Ngưu, Bì Bì, hai đứa làm sao thế? Ai chọc hai đứa à?”
Bì Bì tức giận nói:“Chị dâu, chị khách sáo làm gì, đồ hộp và điểm tâm là trong xưởng Tiểu Ninh sản xuất ra.
Con bé đã sớm nói với em, bảo em đưa một ít cho bọn chị nếm thử, không phải là bọn em vẫn luôn bận rộn sao? Cho nên con bé tự mình mang tới.”
Hai thông gia ngồi ở đây nói chuyện thân thiết, Hạo Hạo dẫn theo Đường Đường và Điềm Điềm chơi bên cạnh.
Lục Tiếu Đường ở bên cạnh cười nhìn bọn họ, cảm thấy cuộc sống hiện giờ thật tốt, như vậy mới có tư vị.Ông Tống và Tống Minh Viễn đến cửa hàng quần áo, Lục Tiếu Nhiên, bà Tống và hai đứa nhỏ ở nhà xem TV.
Nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài, Lục Tiếu Nhiên nghi ngờ hỏi:
“Hạo Hạo, con nghe thử xem có phải Đường Đường đang gọi hay không?”
“Mẹ, hình như là giọng em Đường Đường, mẹ mau đi mở cửa đi.”“Bà nội, hôm nay bà chở em gái đi ra ngoài, vì sao không dẫn theo hai anh em cháu? Bọn cháu ở phía sau đuổi theo bà gọi bà, hai người không để ý tới cháu và anh trai.”
“Ai ui, hai anh em cháu gọi bà sao? Bà không nghe thấy được mà.”
Hai anh em thấy bà nội chơi xấu, thở hổn hển không để ý tới bà ấy, xoay người tiếp tục xem TV.
Tiểu Mạc đi từ ngoài vào, hỏi: “Chị, nấu cơm xong chưa ạ? Em đói bụng.”Hai ngày trước mấy đồng hương Đông Bắc tới Bắc Kinh tìm Tiểu Ninh, mang cho bọn em ít hạt thông và rau khô, hôm nay Tiểu Ninh sắp xếp ra xong, bảo em mang tới cho mọi người nếm thử.”
“Em dâu, sao có thể không biết xấu hổ như vậy được? Bọn em có đồ ngon đều mang tới bên này.
Trước tết Tiểu Ninh còn mang tới cho bọn chị nhiều đồ hộp và điểm tâm như thế, cũng mang không ít cho con gái chị, chị không biết nên cảm ơn con bé thế nào.”
Mẹ Lục cười ha ha nói:Bà Tống cũng dẫn hai đứa bé ra đón: “Bà thông gia và Đường Đường tới à, mau vào trong ngồi đi.”
Lục Tiếu Nhiên vội đi rót nước cho bọn họ, bà Tống đến phòng lấy điểm tâm ra cho Đường Đường.
Mẹ Lục thấy bà ấy còn chuẩn bị lấy đồ ăn, vội kéo bà ấy nói:
“Chị dâu, chị đừng vội, hôm nay em tới đây là muốn nói mấy lời với chị, Đường Đường cũng nhớ Điềm Điềm và Hạo Hạo, nên hai bà cháu bọn em đạp xe tới.
Ngưu Ngưu và Bì Bì trừng cậu bé một cái nói:
Cậu bé đi qua, hai tay véo ℓỗ tai của hai đứa, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi:
“Hai đứa vừa mới nói gì? Cậu không nghe rõ, ℓặp ℓại ℓần nữa đi.”
Ngưu Ngưu và Bì Bì vội cười xin tha: